“Anh xin lỗi, anh không thể rút đơn được.”
Trái tim quặn đau càng khiến cho Bạch Khả Châu nhận thức ra được vấn đề hơn. Cô nhanh chóng thụt lùi về phía sau, rời xa bờ vai của Âu Thiếu Thượng.
“Em phải là người xin lỗi mới đúng, anh không làm gì sai cả. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Cô vừa nói vừa lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể.
“Em ổn không?!”
Sau giây phút hỏi xong câu hỏi ấy Âu Thiếu Thượng mới chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhưng hắn chẳng có cơ hội để thu lại lời mình đã nói, cũng như đơn kiện kia. Cô đứng đối diện với hắn cố chịu đựng cảm giác đau thấu xương mà nở một nụ cười hết sức gượng gạo cho hắn thấy, nhẹ giọng trả lời: “Em ổn...”
Âm thanh yếu ớt cô thốt ra như biến thành từng mũi kim nhỏ từng đợt...từng đợt xuyên qua trái tim hắn. Hắn đau, cô cũng đau, nhưng hai kẻ mang theo những cơn đau dằn xé lòng lại chẳng thể bên nhau để chữa lành những vết thương của năm tháng.
“Nếu không có việc gì nữa thì em xin phép đi trước.”
Dứt câu, Bạch Khả Châu gấp gáp xoay lưng về phía hắn, cất bước chân nhanh nhất có thể đi vào trong xe.
*Két!!!*
Một chiếc xe màu trắng sang trọng phanh gấp, đỗ ở đằng sau đuôi xe cô. Hàn Nhất Vĩ ăn mặc chỉnh tề bước ra từ trong xe, đứng dưới cái nắng ấm chói chang càng tôn lên nhan sắc điển trai và khí chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-kim-cuong-tren-bau-troi-valencia/2729031/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.