Sau khi hai người đăng kí kết hôn, hai gia đình đã thống nhất để đôi trẻ đi hưởng tuần trăng mật.
Trước đó Nhiễm Mộ Húc đã đưa câu lên chùa. So với ba năm trước sức khỏe của Bạch Tĩnh An tốt hơn trước rất nhiều nên anh đưa cậu đến chùa để đáp lễ, hàng năm anh đều quyên góp không ít tiền nhang đèn cho chùa.
Sư thầy trong chùa cũng quen mặt hai người, mỉm cười gật đầu, Nhiễm Mộ Húc mở mắt ra nhìn người bên cạnh vẫn đang nhắm mắt ước nguyện, thầm nghĩ: "Mong em ấy đời đời ở bên mình, luôn bình an là tốt rồi."
Cuối cùng, hai người đi tới cây nhân duyên ở phía sau. Lúc đó Nhiễm Mộ Húc mua một lá bài nhân duyên rồi ném lên chỗ cao nhất, Bạch Tĩnh An thấy vậy cười nói: "Sao anh lại mê tín như vậy?"
Bây giờ họ coi như đã kết hôn, nhìn đến lá bài nhân duyên, cả hai không khỏi nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười.
Về đến nhà họ nhanh chóng hành động, đêm đó Nhiễm Mộ Húc gọi điện cho thư ký, xử lý ổn thỏa mọi chuyện, ba anh cũng chủ động đến công ty hỗ trợ, để hai người có một chuyến đi du lịch vui vẻ, thoải mái.
Nhiễm Mộ Húc mặc kệ những việc này, chuẩn bị tốt mọi thứ, cuối cùng mua một ít mỹ phẩm dưỡng da vì sợ cục cưng của anh bị cháy nắng.
Chiều hôm sau đến giờ bay, Nhiễm Mộ Húc xách vali dẫn cậu ra sân bay. Bạch Tĩnh An dường như rất phấn khích, suốt những năm đại học, cậu không có thời gian để đi du lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-huong-duong-cua-anh/1153549/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.