6h30 sáng, Nhiễm Mộ Húc theo thói quen thức dậy, anh nhìn thấy người mình đang ôm trong lòng vẫn đang ngủ say, còn sớm nên không nỡ đánh thức cậu, anh tắm rửa xong xuôi, cậu vẫn chưa thức dậy.
Tối qua ngủ quá muộn, mà cục cưng nhà anh vẫn đang tuổi lớn, anh nhẹ nhàng bế cậu lên xe, khẽ thắt dây an toàn cho cậu.
Đến dưới lầu nhà cậu, anh vỗ nhẹ người kia, nhẹ nhàng nói: "Bé con, dậy đi, về tới nhà em rồi."
Bạch Tĩnh An mơ màng tỉnh dậy, trong lòng không khỏi thầm oán, mình lên xe như thế nào, chắc không phải như cậu nghĩ đi, vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh, tạm biệt, anh nhớ chú ý an toàn."
Khi Bạch Tĩnh An trở về nhà, cha mẹ cậu vẫn chưa thức dậy, cậu lặng lẽ lẻn vào phòng, chuẩn bị ngủ tiếp.
Sau khi vợ chồng Bạch Khuynh Thuật thức dậy, họ vào phòng con trai, thấy con mình còn chưa thức dậy, chuẩn bị bữa sáng để sẵn cho cậu, sau đó họ đi làm.
Đêm qua ngủ muộn, Bạch Tĩnh An ngủ một giấc đến chiều, sau đó thay quần áo đến trường học.
Thành phố A đã bắt đầu vào đông, Bạch Tĩnh An sợ lạnh nên bọc đồ đông trên người như một chú gấu nhỏ, mặc dù như thế trông rất không đẹp mắt nhưng vì thân thể, cậu buộc phải vậy.
Tan học, cậu mang về cho bạn cùng phòng mỗi người một cốc trà sữa, mùa đông uống một cốc sẽ xua tan được giá lạnh, bạn cùng phòng của cậu đều nằm lỳ trên giường, người độc thân không có nơi nào đi ngoài phòng túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-huong-duong-cua-anh/1153526/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.