Nói là biết, thật ra cũng chỉ là có chút ấn tượng với cái tên này thôi.
Có lần Thẩm Tô Khê ghé trường Tần Mật tìm cô ấy, vừa vặn nghe được loa thông báo nhắc tên Lâm Diệp Thư ba lần chỉ trong hai phút ngắn ngủi. Giải nhất toán, vật lý, tiếng Anh đều được bạn học này ẵm trọn.
Lúc ấy Thẩm Tô Khê còn nghĩ nữ sinh này thật lợi hại.
Có điều, cô đã sớm quên chuyện đó.
Nếu không phải thái độ của Tần Mật ban nãy quá mức kinh ngạc, có lẽ cô đã vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại cái tên này nữa.
Thẩm Tô Khê phun một câu, Tần Mật lập tức nâng cao cảnh giác.
Lưng Tần Mật thẳng băng một đường, ánh mắt không biết đặt vào đâu, qua một lúc mới lắp bắp nói: "Mày mộng du rồi, về giường nằm đi."
Thẩm Tô Khê trợn tròn mắt: "Mày đang chột dạ đúng không, tối trời còn ra ban công gọi điện làm gì."
Thật ra Tần Mật nói gì cô cũng không nghe rõ lắm, chỉ có ba chữ "Lâm Diệp Thư" bị nhấn mạnh rất rõ ràng.
Muốn làm lơ cũng không làm lơ nổi.
Sắc môi Tần Mật trắng bệch, còn không phải đang chột dạ hay sao?
Tần Mật đang bận suy nghĩ nên kiếm lý do gì để gạt Thẩm Tô Khê, đột nhiên cô nghe thấy Thẩm Tô Khê bật thốt: "Mày!"
"?"
Thẩm Tô Khê bước tới, cánh tay tùy ý gác lên vai Tần Mật: "Mày thừa nhận đi, mày cướp người trong lòng của người ta đúng không?"
"......?"
Tần Mật suýt thì sặc nước miếng chết.
Đây gọi là ngốc bạch ngọt phải không?
"Tao bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-ngao/1045111/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.