Thẩm Kiều thức giấc gần bảy giờ sáng, mưa vẫn chưa tạnh mà tí tách rơi xuống bãi cỏ.
Một cơn mưa thu một đợt lạnh, mưa rả rích suốt đêm làm nhiệt độ Giang Thành đột ngột hạ thấp, cái lạnh của mùa thu len lỏi trong không khí.
Nhiệt độ thay đổi khiến đôi chân không còn nguyên vẹn của cậu đau âm ỉ. Cơn đau này nhắc nhở cậu phần đùi còn lại không phải là không có cảm giác, đồng thời cũng nói rõ cho cậu biết mình đã mất đi nửa đôi chân.
Thứ còn sót lại là một mặt cắt gớm ghiếc khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cơn đau khiến cậu trằn trọc suốt đêm, mộng cảnh đứt quãng, cuối cùng chắp vá thành những hình ảnh kỳ quái.
Bị cơn mưa thu sáng sớm cuốn đi, cuối cùng chẳng còn lại gì.
Từ sau đêm đó, Lục Đình biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Kiều. Ngôi biệt thự trống rỗng chỉ còn mỗi mình cậu.
Tô Âm sợ cậu buồn nên hay lén Andy tìm cậu nói chuyện phiếm.
Cô bé mười tám tuổi luôn tràn đầy sức sống, còn nắm hết mọi tin đồn trong biệt thự. Thẩm Kiều đã quen với việc đẩy xe lăn đi dạo trong vườn mỗi chiều, sau đó nghe cô ríu rít kể chuyện như chim sẻ.
"Để em kể anh nghe, ông Vương trong bếp nhìn thì cao to vạm vỡ mà nữ tính lắm, ngay cả tạp dề nấu ăn cũng là màu hồng."
"Còn Jody nữa, nghe nói chị ấy cũng là người nước Y như Andy. Lúc nào cũng nghiêm khắc với tụi em, thậm chí còn dữ hơn Andy, nhưng hôm nọ em thấy chị ấy lén nuôi mèo hoang bên kia tường."
Mỗi lần cô kể những chuyện này, Thẩm Kiều đều lịch sự mỉm cười.
"Thì ra trong biệt thự còn có mèo hoang nữa à."
"Có chứ." Tô Âm nói, "Nhưng Andy không cho mèo hoang vào biệt thự, con nào tới cũng bị đuổi đi hết."
"Nhưng góc sân có một cái lỗ, tụi nó hay chui vào sân phơi nắng, Andy không kiểm tra chỗ đó đâu."
"Hễ người hầu trong biệt thự rảnh thì lại đến cho mèo ăn, à phải rồi, anh có thích mèo không?"
Thẩm Kiều cụp mắt, "Không thích nhưng cũng chẳng ghét."
Tô Âm nói, "Khi nào buồn anh có thể tới đó xem. Mặc dù tụi nó là mèo hoang nhưng được cho ăn nên ngoan lắm, không cắn người bừa bãi đâu. Cả ngày anh cứ ru rú trong phòng chán chết đi được."
Giọng thanh niên hiền hòa trong trẻo, dù cô có ồn ào cỡ nào cậu cũng vẫn giữ vẻ bình thản.
"Chắc tôi quen một mình rồi nên ở trong phòng cũng chẳng thấy có gì không tốt cả."
Nói thì nói thế nhưng mỗi lần thấy cậu ngồi một mình trên ban công, Tô Âm lại đau lòng cực kỳ.
Dù đối phương luôn mỉm cười nhưng cô cảm thấy nụ cười của cậu hệt như bong bóng trên mặt nước, chọc nhẹ một cái sẽ vỡ ngay.
Chẳng khác nào con thuyền cô độc lênh đênh giữa biển, nhìn như đang êm đềm trôi theo dòng nước nhưng thật ra khoang thuyền đã mục ruỗng, đến một lúc nào đó sẽ đột ngột vỡ vụn rồi chìm xuống đáy biển.
Tô Âm không muốn cậu chìm trong sóng biển vô tận, thế là tìm đủ mọi cách trò chuyện với cậu, đưa cậu đi tắm nắng, đưa cậu đi xem hoa nở......
Chính vì có mục đích riêng nên những lời sắp nói nặng nề vô cùng, cô gái trở nên lặng lẽ hiếm thấy.
Thẩm Kiều thấy cô im lặng thì quay sang hỏi, "Sao thế?"
Tô Âm lau mặt rồi cố tỏ vẻ bình thản cười nói, "Em muốn báo với anh một tin vui, em sắp đi học lại rồi."
Cô giải thích, "Thật ra em là sinh viên, dạo trước bị bệnh nên trong nhà tạm cho em nghỉ học, giờ bệnh đỡ nhiều rồi, em phải về trường cho các thầy cô vùi dập."
Thẩm Kiều cười, thật lòng mừng cho cô, "Không ngờ em gái Tiểu Âm của chúng ta giỏi vậy."
"Chứ sao." Tô Âm vênh mặt, "Được mẹ em dạy dỗ bằng đòn roi mà."
"Chắc là trường có tiếng lắm nhỉ."
Cô gái nhếch môi cười tự hào, "Cũng tàm tạm, chỉ là đại học A thôi."
Đại học A......
Nghe thấy hai chữ này, trong lòng Thẩm Kiều giật thót, ký ức như thủy triều đột ngột dâng lên.
Không khí mùa hè oi bức, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran, thiếu niên đưa tay chỉ vào trang web trường học, giọng nói đầy vẻ quyết tâm.
"Trong danh sách sinh viên mới của đại học A năm tới chắc chắn sẽ có tên tớ."
"Ngông cuồng vậy sao?"
"Không phải ngông cuồng mà là tự tin."
Trong trí nhớ, cây long não ngoài phòng học vẫn um tùm xanh tươi, nhưng niềm kiêu hãnh của thiếu niên đã vỡ vụn giữa mùa hè năm đó.
"Cậu chủ?" Tô Âm gọi cậu, "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Kiều đột nhiên hoàn hồn, thở hắt ra rồi cụp mắt nói, "Không có gì, đại học A tốt lắm, chúc mừng em nhé."
Tô Âm cúi đầu ngồi cạnh cậu như cún con, sắc mặt không mấy vui vẻ, "Nhưng mai em phải đi rồi."
Thẩm Kiều sững sờ, "Nhanh vậy sao?"
"Thật ra chuyện đi học không gấp lắm, nhưng bà ngoại em sắp mừng thọ tám mươi tuổi nên cứ giục em về nhà."
"Em lén mẹ em đến biệt thự làm việc, khi bà biết thì nổi trận lôi đình, giờ nói gì cũng không cho em làm nữa."
Thẩm Kiều an ủi cô, "Tuổi này em nên học cho giỏi chứ đừng đi làm nữa."
"Em biết." Tô Âm nói, "Nhưng lần trước em cũng nói với anh rồi đó, tính em không chịu ngồi yên. Lúc em bị bệnh, mẹ em ngày ngày canh chừng em, cái này không cho làm, cái kia không cho làm, đi vệ sinh cũng đòi đi theo. Em cảm thấy như mình sắp mọc nấm vậy."
"Sau này bệnh tình đỡ hơn, em tưởng bà sẽ mặc kệ em, kết quả vẫn không cho em làm gì. Thế là em trốn đi tìm việc làm, hì hì......"
Khi cô nhắc tới mẹ mình, vẻ mặt Thẩm Kiều lạnh nhạt, chỉ im lặng nghe cô kể chứ không bình luận gì.
Tô Âm kêu ca than vãn nhưng trong lòng vẫn rất thương mẹ mình.
Cô lấy điện thoại ra rồi ngửa đầu nhìn Thẩm Kiều, "Phải rồi, cậu chủ, em add nick anh được không? Sau này nếu anh gặp chuyện không vui hoặc trong biệt thự có ai bắt nạt anh thì cứ nói với em."
Yêu cầu của thiếu nữ hết sức thẳng thắn chân thành, Thẩm Kiều không sao từ chối được.
Nhưng......
Cậu nhìn điện thoại của cô rồi ngượng ngùng nói, "Anh không có điện thoại."
Tô Âm kinh ngạc, trên đời này còn có người không xài điện thoại sao? Cô không khỏi hoài nghi Thẩm Kiều đang kiếm cớ từ chối mình.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cô chưa bao giờ thấy thanh niên cầm điện thoại cả.
"Sao anh không có điện thoại?"
Giữa thời đại giải trí điện tử vô cùng phong phú này, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi một người làm cách nào vượt qua ngày dài mà không có điện thoại di động?
Đúng là ban đầu Thẩm Kiều có chút không quen với cuộc sống thiếu điện thoại, nhưng sau đó đã quen dần.
"Anh không có bạn, cũng chẳng có ai cần liên lạc, điện thoại đâu có tác dụng gì với anh."
"Nhưng......"
Sao một người lại không có bạn được chứ?
Tô Âm băn khoăn, nhưng cô thức thời không hỏi mà chỉ háo hức nhìn Thẩm Kiều, "Vậy sau này anh có định mua điện thoại không?"
Thẩm Kiều cũng không biết, dù sao trên người chẳng có vật gì thuộc về cậu cả.
"Chắc có......"
Cậu cho thiếu nữ một câu trả lời lập lờ.
Tô Âm cười, "Vậy anh ghi lại số của em đi, khi nào mua điện thoại anh gọi cho em được không?"
Thấy cô khẩn khoản như vậy, Thẩm Kiều đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Kiều ngủ dậy thì cô bé đã rời khỏi biệt thự.
Chắc vì sợ cậu buồn nên cô không nói lời tạm biệt cuối cùng mà lặng lẽ rời đi.
Cuộc sống của Thẩm Kiều vẫn chẳng có gì thay đổi, ăn cơm, đọc sách, ngủ trưa, ngủ dậy thì đi dạo quanh vườn một vòng.
Có lẽ hôm nay nắng hơi gắt nên cậu chỉ ở trong vườn gần hai mươi phút rồi về.
Chạng vạng tối, cậu vào bếp lấy mấy cây xúc xích hun khói rồi đến góc tường ở sân sau mà Tô Âm nói.
Thẩm Kiều tự đẩy xe lăn nên đi hơi chậm, nhưng cậu vẫn kịp tìm ra chỗ Tô Âm nói trước khi mặt trời lặn.
Ở góc tường có một lỗ nhỏ đủ cho lũ mèo chui qua, chúng nằm ườn trên bãi cỏ híp mắt phơi nắng.
Xe lăn từ từ tới gần, phát hiện có người tới, mấy con mèo đang ngủ uể oải mở mắt ra.
Tô Âm nói đúng, ngày thường chúng đã quen được cho ăn nên thấy người vẫn không chạy mà nằm im tại chỗ, còn khoan khoái kêu gừ gừ.
Thẩm Kiều bóc vỏ một cây xúc xích hun khói.
Nghe tiếng xé, một con mèo mướp nằm dưới đất lập tức nhổm dậy. Nó đến cạnh Thẩm Kiều, cọ vào ống quần cậu rồi nũng nịu kêu meo meo, ý muốn hết sức rõ ràng.
Thẩm Kiều bẻ một khúc xúc xích cho nó, mèo mướp ngồi dưới đất ăn ngấu nghiến.
Mấy con khác thấy vậy thì không ngủ nữa mà lồm cồm bò dậy, vừa kêu meo meo vừa cọ Thẩm Kiều.
Cậu bóc hết mớ xúc xích hun khói lấy từ nhà bếp cho chúng ăn.
Nhìn bầy mèo ngồi thành hàng trước mặt mình, thanh niên nhịn không được đưa tay vuốt bộ lông mượt mà của chúng.
Cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay, Thẩm Kiều cười tít mắt.
Kim đồng hồ nhích đều đều, Lục Đình vẫn không về, Thẩm Kiều cũng đã quen với cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt này.
Ngày qua ngày, hình như cũng chẳng có gì khác biệt.
Cho đến khi ánh mắt người hầu trong biệt thự nhìn cậu dần trở nên kỳ quái.
Những đôi mắt kia lộ ra vẻ dò xét, ái ngại, thậm chí còn có vẻ hả hê.
Thẩm Kiều vờ như không thấy, nhưng không sao ngăn được tin đồn bay vào tai mình.
"Cô xem tin tức kia chưa?"
"Ai mà không thấy chứ, tin đồn ngày nào chả có."
"Lục tổng của chúng ta hẹn hò với sao nữ kia thật à?"
"Đám paparazzi đã chụp được ảnh thì còn có thể giả hay sao? Chẳng phải lâu lắm rồi Lục tổng không về biệt thự à?"
"Xem ra anh ấy hẹn hò với sao nữ kia thật rồi."
"Người ta là nữ thần quốc dân mà, đàn ông nào cưỡng lại được chứ?"
"Cũng đúng, nhưng...... còn người trong biệt thự thì sao?"
"Ai biết, chắc cũng ở không lâu nữa đâu."
"......"
Thẩm Kiều đẩy xe lăn ra sân sau, bình tĩnh nghĩ chuyện này có liên quan gì đến mình đâu?
Cậu luôn bình tĩnh trong mọi tình huống.
Vì vậy khi lỗ thủng ở góc tường bị Andy phát hiện rồi bịt kín, cậu cũng vẫn bình tĩnh.
Vùng cỏ bị mèo đạp trụi lủi dần xanh tươi trở lại, hòa làm một thể với bãi cỏ xung quanh, dấu vết duy nhất còn sót lại của lũ lắm lông kia cũng bị thời gian cuốn đi.
Thẩm Kiều bình tĩnh cất hết xúc xích hun khói vào bếp, từ đó trở đi không còn xuống lầu buổi tối nữa.
Andy tức giận gọi hết người hầu tới mắng một trận.
Từ sau hôm đó, biệt thự bớt đi hơn phân nửa người hầu.
Andy đến tìm cậu xin lỗi, "Thẩm tiên sinh, mấy người nói năng bừa bãi trước mặt cậu bị tôi sa thải hết rồi, sau này cậu không phải nghe những lời như vậy nữa đâu."
Thẩm Kiều điềm tĩnh lắc đầu với hắn, "Không sao, tôi không quan tâm."
Biệt thự rộng lớn thiếu đi nửa số người càng thêm quạnh quẽ.
Từ đó về sau, đám người hầu còn lại câm như hến, không ai dám hó hé gì với cậu.
Thẩm Kiều bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, ngày càng trở nên lặng lẽ hơn.
Đó là lần đầu tiên cậu ngồi sát ban công và bình tĩnh nhìn xuống dưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]