Đau khổ?
Thẩm Kiều cúi xuống, từ từ xắn ống quần dài quá mức lên với vẻ mặt lạnh lùng.
Hoa hồng ngoài cửa sổ đung đưa trong gió, ánh trăng như nước, gió đêm luồn vào cửa sổ không đóng kín, lướt qua mái tóc thanh niên, ống quần trống rỗng bị gió thổi phất phơ.
Dường như cậu không hề để ý mà cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay dài mảnh dưới ánh đèn láng mịn như ngọc, xắn ống quần lên gọn gàng.
Xắn xong ống này cậu tiếp tục xắn ống còn lại, nhưng chất vải quần ngủ quá mềm, khi xắn lên chẳng có vật gì cố định nên một lúc sau lại tuột xuống.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm ống quần rủ xuống, kiên nhẫn xắn lên lần nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại động tác này như không biết mệt là gì.
Nhưng ống quần trống rỗng có xắn bao nhiêu lần cũng không thể lấp đầy.
Hệt như trái tim cậu vậy.
......
Hôm sau, khi Thẩm Kiều xuống lầu thì Lục Đình đang ăn sáng trong phòng ăn.
Nhìn thấy cậu, Lục Đình ngẩn người, "Tôi nhớ quản gia đưa đồ ngủ cho cậu rồi mà, sao vẫn mặc đồ bệnh nhân vậy?"
Thẩm Kiều mỉm cười, vẻ mặt hơi ngại ngùng, "Đồ rộng quá, ống quần hơi dài nên tôi muốn sửa lại, không ngờ lỡ tay cắt hư."
Lục Đình theo bản năng liếc nhìn ống quần trống rỗng của thanh niên, sau đó lịch sự dời mắt đi, không nhìn thêm nữa.
Anh uống cạn ly sữa trên tay rồi chống gậy đứng lên. Lục Cửu chờ anh ở cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-diem-cua-dai-lao-hao-mon/3623164/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.