Nói không sợ là nói dối.
Vóc dáng Lục Đình cao lớn, chỉ ngồi đó không làm gì cũng toát ra khí thế áp đảo khiến người ta khó lòng xem nhẹ.
Khi nói lời này, rõ ràng anh đang cười nhưng cơ bắp toàn thân Thẩm Kiều vẫn căng cứng, hệt như thú nhỏ bị dã thú ngậm gáy, ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cậu cúi đầu che giấu ánh mắt rồi trả lời câu hỏi của Lục Đình.
"Không ạ."
Cậu cũng chẳng có tư cách gì để sợ cả.
Khi cậu đặt tay lên lòng bàn tay Lục Đình thì đã không còn thuộc về mình nữa.
Lục Đình hơi quay mặt sang, nhìn thấy phần gáy của thỏ con căng thẳng.
Rõ ràng sợ đến mức nín thở mà vẫn cứng cổ nói không sợ. Một khắc này, anh giống như quái vật ăn thịt người vậy.
Anh thu chân lại cho thỏ con chút không gian để thở.
"Lục Đình, tên tôi đấy."
Thẩm Kiều giật mình, giờ mới nhớ ra đã nhiều ngày như vậy mà mình vẫn chưa biết đối phương tên gì.
Cậu mím môi, rốt cuộc nhìn sang Lục Đình.
"Lục tiên sinh."
Cậu gọi anh một tiếng, tuy rất sợ nhưng cũng biết lúc nói chuyện nhìn vào mắt đối phương mới là phép lịch sự.
"Tôi tên Thẩm Kiều."
Ánh mắt Lục Đình đảo qua gương mặt thanh tú của đối phương.
"Kiều? Kiều nào?"
Hình như Thẩm Kiều hơi khó xử nên hồi lâu sau mới lí nhí, "Kiều có chữ nữ bên cạnh, kiều nữ ạ."
Anh nhìn đôi mắt nhắm lại vì xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-diem-cua-dai-lao-hao-mon/3564224/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.