Hắn cúi đầu che đi sự thâm hiểm nơi đáy mắt, lộ ra vẻ mặt chất phác không khác gì trước đây.
"Để tôi bế cậu."
Nói xong hắn đi tới chỗ Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều quay đầu né tránh hắn tới gần, "Không cần, anh đỡ tôi là được rồi."
Hộ lý không nói gì mà nghe lời đưa tay đỡ cậu.
Tuy Thẩm Kiều gầy yếu nhưng mấy năm nay sống với xe lăn đủ để cậu thích ứng với việc chống đỡ thân mình bằng hai tay.
Dưới áo bệnh nhân rộng rãi, thanh niên gồng cánh tay không mấy cơ bắp, vững vàng ngồi lên xe lăn với sự giúp đỡ của hộ lý.
Trên mặt Thẩm Kiều lấm tấm mồ hôi, đôi mắt sáng lên, lễ phép cảm ơn hộ lý.
"Cảm ơn, phiền anh cầm dịch truyền giùm tôi nhé."
Hộ lý nhìn mặt cậu, yết hầu nhấp nhô, cầm chai dịch truyền rồi đẩy cậu vào phòng vệ sinh.
Hắn treo chai lên tường, mỉm cười hiền lành, "Để tôi giúp cậu nhé?"
Thẩm Kiều lắc đầu, "Không cần đâu, tôi tự làm được rồi."
Hộ lý vẫn chưa từ bỏ ý định, "Con trai tôi chẳng kém cậu bao nhiêu tuổi, cậu đừng để ý làm gì."
Thẩm Kiều vẫn lắc đầu, kinh nghiệm bao năm qua khiến cậu bài xích mọi người đàn ông cao lớn hơn ở cạnh mình.
Hộ lý đành phải ra ngoài chờ cậu.
Hắn dựa vào tường nghe tiếng nước đứt quãng bên trong, chỉ cảm thấy lửa dục bùng lên trong lòng.
Hừ! Bày đặt thanh cao gì chứ?
Bộ dạng khúm núm phục tùng, ăn cơm chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-diem-cua-dai-lao-hao-mon/3560103/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.