Thẩm Kiều không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Cậu trốn về phòng mình, dựa vào cửa thở hổn hển một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Ngoài cửa vẫn loáng thoáng tiếng cười đùa, lưng cậu dựa vào thành xe lăn rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Tiếng cười của thanh niên giòn giã vui sướng, toát ra sức sống bất tận.
Bỗng nhiên đôi mắt kia lại xuất hiện trước mắt cậu, quét qua từng tấc trên người cậu, mang theo cảm giác dò xét.
Trịch thượng, cao ngạo, hệt như đang ngắm nghía một món hàng quý hiếm.
Cằm đau rát, trên đó còn lưu lại xúc cảm ngón tay.
Thẩm Kiều chợt thấy buồn nôn cực kỳ.
Cậu đẩy xe lăn tới cạnh giường, tìm một gói khăn ướt rồi cầm khăn tỏa mùi bạc hà thơm ngát từ từ lau sạch cằm.
Thẩm Kiều chà mạnh làm chiếc cằm trắng nõn đỏ bừng, nhưng hình như cậu chẳng có cảm giác gì, đôi mắt cụp xuống, từ từ tăng lực lên, đến khi móng tay dài sơ ý cào một vết nhỏ trên cằm thì cậu mới sực tỉnh.
Thanh niên nhìn sững khăn ướt bị vo tròn trong tay, máu rỉ ra từ cằm bị cậu lau đi, để lại một chấm đỏ trên khăn giấy trắng như tuyết, nhìn hết sức chướng mắt.
Thẩm Kiều vô thức hít sâu.
-
Nước Y.
Đã hai ngày rồi Lục Đình không hề chợp mắt, rốt cuộc Lục Cửu nhìn không nổi nữa nên đem một chai thuốc ngủ tới cho anh.
Đang là ban ngày nhưng trang viên Lục gia vẫn im lìm như chết, mọi người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-diem-cua-dai-lao-hao-mon/3547456/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.