Gương mặt của Doãn Doanh thoáng chốc trở nên biến sắc.
Vạn Luân Thành vừa đặt bút soạn thảo thỏa thuận, vừa nói ra ngoài miệng mấy lời dung tục trần trụi như vậy làm Doãn Doanh không kịp trở tay. Cô bị trêu ghẹo đến đỏ ửng cả mặt mũi, xấu hổ đưa tay đánh lên vai anh.
“Vạn Luân Thành, anh đừng có nói nữa.”
Doãn Doanh đỏ mặt xin tha, lại thấy Vạn Luân Thành đưa giấy bút sang cho cô, ép cô cam kết với mình: “Em ký tên đi.”
“…” cô lắc đầu, đỏ mặt muốn kháng cự: “Không… tôi không chơi nữa. Anh ăn gian tôi.”
Nhìn xuống bản thỏa thuận kia đã được Vạn Luân Thành thẳng thắn đặt bút ký tên, mắt cô cũng theo đó mà đỏ lên.
“Tôi ăn gian em bao giờ chứ.” Vạn Luân Thành nở nụ cười dụ dỗ: “Chơi đi, chúng ta cược một trận. Sao? Hay là em sợ ngày mai không dậy sớm được hửm?”
Vạn Luân Thành cứ liên tiếp chơi trò khích tướng, Doãn Doanh nghe vậy lại có chút do dự.
Rõ ràng cô biết Vạn Luân Thành cố tình nói thế, ép cô vào tròng. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt đắc thắng đó của Vạn Luân Thành, cô lại quyết tâm phải cá cược cho bằng được – Thấy bẫy trước mắt lại tự sa chân lạc vào! Cô đúng là kẻ ngốc.
“Thôi được rồi, tôi cược với anh!”
“Hửm?”
“Tôi cược, tôi nói tôi cược với anh, được chưa!”
Một lời khẳng định này của Doãn Doanh vừa hay rất đúng ý của Vạn Luân Thành, con mồi nhảy vào tròng thật đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479637/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.