Chương trước
Chương sau
Những ngày này Chung Sở Hòa sống mà như là đã chết vậy, bị triệt hết tất cả đường đi nước bước, dồn vào chân tường không có cách nào phảng khán được.

Không có Vạn Luân Thành hậu thuẫn tiền bạc ở phía sau, dự án của y dần rơi vào bế tắc, tiền nợ nần vay vốn ở bên ngoài bây giờ không còn đủ khả năng chi trả nữa. Liên tiếp bị xã hội đen kéo tới đòi tiền, sống dở chết dở mấy hôm vẫn không tìm được cách giải quyết.

Bị người ta dọa nạt gọi điện giữa đêm, trốn ở khách sạn cũng bị tìm tới mà đánh cho bầm mình.

Dường như cậu của y đã biết được ý đồ của y thì phải, Vạn Luân Thành không vạch trần nhưng cũng không nhắm mắt làm ngơ để Chung Sở Hòa có thể thuận lợi từng bước thực hiện kế hoạch phản công của y nữa.

Cuối cùng mọi chuyện đều bị người đàn ông kia khống chế trong lòng bàn tay, còn Chung Sở Hòa lúc này hoàn toàn đã rơi vào thế bại trận.

Không chỉ mất đi người yêu, mất đi dự án mà y vẫn luôn ấp ủ bấy lâu, dồn hết tất cả công sức, tâm trí và sự kỳ vọng vào đó, ngay cả số tiền vốn kia mà y chờ đợi từ lâu cũng không cánh mà bay.

Vạn Luân Thành đúng là không nghĩ tới tình thân ruột thịt, biết y sống dở chết dở lại không ra tay cứu giúp, người đàn ông tuyệt tình như vậy thật sự khiến cho Chung Sở Hòa càng thêm căm hận.

Y ráo riết tìm đường cứu vãn, nhưng hiện tại đã bị Vạn Luân Thành đuổi khỏi Vạn gia rồi, ngay cả cánh cổng mạ vàng kia còn không nhìn thấy được, thì làm sao có cơ hội bước tới nơi đó dập đầu quỳ gối cầu xin người đàn ông kia cứu y?

Lúc này đây thù hận trong lòng dâng cao đến đỉnh điểm, lại phải nhường sân lại cho sự hèn hạ đốn mạt của bản thân. Y đang nghĩ phải tìm cách nào để mà cầu xin Vạn Luân Thành…

Vạn Luân Thành quả thực trước giờ rất tàn nhẫn tuyệt tình, không nghĩ tới tình thân, đối xử với cô chú trong gia đình cũng rất thẳng tay không nhân nhượng. Nhìn cái cách mà cậu ba của y lên được tới đỉnh cao danh vọng như thế với tuổi đời còn rất trẻ, đủ biết nội bộ bên trong đấu đá gay gắt đến thế nào.

Thế nhưng Chung Sở Hòa nghĩ cậu ba của y sẽ không tới mức đoạn tuyệt quan hệ với y như vậy…

Dẫu sao cậu cũng rất thương mẹ của y, đối với đứa cháu trai này… hẳn là cũng bận tâm không ít đi!

Lúc mẹ mất Vạn Luân Thành từng thề thốt đủ lời, nói sẽ lo cho y chu toàn. Chung Sở Hòa nghĩ, không lý nào Vạn Luân Thành lại nhẫn tâm tới vậy, đứng đó nhìn y chết mà không cứu.

Tuy nhiên bây giờ làm thế nào để cầu xin cậu, thì Chung Sở Hòa vẫn chưa nghĩ ra được.

Hôm đó trước khi bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ba có cảnh cáo y mấy câu, Chung Sở Hòa liền biết số phận của mình sắp tận rồi. Chưa tính tới việc sau này làm sao để phản công giành lại mặt mũi, chỉ nghĩ tới lúc này làm thế nào để có tiền trả nợ.

Nợ nần chồng chất như vậy, nếu Vạn Luân Thành còn ngoảnh mặt làm ngơ, y sẽ chết thật đấy!

Chung Sở Hòa ngồi ở trong quán bar không ngừng suy tính làm thế nào để thay đổi cục diện.

Từ khi y sa cơ thất thế tới nay, đám hồ bằng cẩu hữu ngày xưa vẫn luôn đeo bám bên cạnh bây giờ chẳng thấy đâu nữa cả.

Đặc biệt là lúc Chung Sở Hòa kẹt tiền muốn xin mượn cũng không có tên nào bắt điện thoại của y.

Chỉ là vài ba đồng bạc trả tiền rượu cũng không có, gọi đám anh em không được, xấu mặt ê chề bị quản lý giữ lại không cho rời đi.

Đêm đó là đêm thứ năm Chung Sở Hòa đi uống rượu không có tiền trả phải ghi sổ nợ cho lần sau, quản lý cuối cùng không chịu được nữa làm loạn một trận với y, nhất quyết không cho y rời đi, bắt y tìm cách trả lại hết số tiền thuê phòng uống rượu thì mới được bước chân ra khỏi cửa.

Chung Sở Hòa thấm men say ngà ngà, bởi vì những ngày qua tinh thần căng thẳng do công việc, nợ nần với y chính là điều cấm kỵ y không muốn nhắc tới! Quản lý vừa mới lên tiếng nói mấy câu, Chung Sở Hòa đã không nhịn được nữa xông tới đánh người.

Xô xát xảy ra trở thành tâm điểm của sự chú ý, khách nhân trong quán bar đổ dồn ánh mắt nhìn về phía bọn họ. Chung Sở Hòa đánh làm sao lại với quản lý cấp cao ở đây chứ, những người quản lý này hầu hết đều là dân có võ công, thân thủ tốt, biết cách trừng trị những tên say rượu làm càn.

Đương nhiên Chung Sở Hòa chưa gì đã nằm xụi lơ trên mặt đất, bị người ta khống chế giữ chặt hai tay hai chân, vô cùng chật vật và mất mặt.

Chung Sở Hòa lớn tiếng dọa nạt, nói loạn xì ngầu nghe không rõ cái gì. Nhưng trong số những lời mắng chửi đó, còn nghe thấy người đàn ông nọ lớn tiếng gọi tên chủ tịch Vạn Thành – Vạn Luân Thành.

Đương nhiên Chung Sở Hòa chỉ là hạt cát trên sa mạc, cũng ít ai biết được y chính là cháu trai của ông chủ lớn Vạn Thành. Có gọi tên người đàn ông kia đi chăng nữa, cũng không ai buông tha cho tên thiếu gia thất thế này.

Chung Sở Hòa thiếu tiền, bị đánh túi bụi, cuối cùng phải nhờ tới Hà Thương chạy tới trả tiền mới có thể đưa y ra ngoài.

Kể từ lúc đó y không bao giờ bén mảng tới quán bar cũ để tự làm mình mất mặt nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.