Câu hỏi đó cuối cùng cũng không có người đáp trả, Doãn Doanh lẳng lặng ngước mắt ngắm nhìn Vạn Luân Thành. Trong bóng đêm tăm tối ấy, cô hệt như một kẻ mù đang quờ quạng không tìm thấy được lối ra.
Cảm xúc vẫn luôn được đẩy lên đỉnh điểm, có lẽ cả anh và cô đều có thể cảm nhận được rõ ràng rằng đối phương đang có cùng những xúc cảm thể xác hệt như mình vậy.
Khi họ ở cạnh nhau, chạm vào nhau, khi hai trái tim chung một nhịp đập, hơi thở quấn quýt không rời, cơ thể cũng hòa cùng làm một… khi ấy hai người đều biết rõ trong lòng họ đang dâng trào loại cảm xúc gì.
Nhưng suy nghĩ mỗi người mỗi khác, cũng không thể nắm chắc bản thân hiểu hết được tâm ý của đối phương, biết được họ có cùng chung một tần số rung động giống như mình hay không?
Không có ai dám lên tiếng hỏi.
Người trong cuộc chỉ có thể tiến về phía trước trong sự bất an, do dự và lo lắng: Sợ mình đi sai, sợ mình nhầm đường!
Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dừng lại cả. Cho dù quá khứ đã từng tổn thương lẫn nhau, trong lòng có những vết hằng khó bỏ như vậy, cho dù bản thân không thực sự chắc chắn hiểu hết được đối phương đang nghĩ gì về mình…
Thì cả Vạn Luân Thành và Doãn Doanh đều không lựa chọn từ bỏ.
Có thể họ không cảm thấy chắc chắn, trong lòng vẫn hoài nghi và đầy sự hiểu lầm lẫn nhau, nhưng đến cùng họ vẫn lựa chọn tiếp tục đi tiếp. Chầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479626/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.