Chương trước
Chương sau
Doãn Doanh cũng không biết Vạn Luân Thành đang âm mưu toan tính gì mà lại cứ ở nhà cô mải miết không chịu đi, hệt như oan hồn vất vưởng, cô ở đâu cũng đều có mặt anh ta ở đó.

Tối đến, khi đã ăn uống xong xuôi và dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, Doãn Doanh ngồi trên sofa ngoài phòng khách coi phim cũng bị Vạn Luân Thành làm phiền.

Anh ta thoải mái ngồi xuống bên cạnh cô, đòi cô đưa miếng táo mà bản thân vừa gọt tới cho anh ta ăn.

Sau đó còn mở miệng chê bai: “Táo chẳng ngọt gì hết.”

“…” Doãn Doanh cảm thấy trán mình bắt đầu nổi lên gân xanh vì tức giận, nhưng cô vẫn cố kìm nén, tiếp tục im lặng rồi tự gọt thêm một miếng táo khác cho bản thân.

“Ơ này!”

Nhưng cô gọt xong miếng nào thì Vạn Luân Thành đều cướp mất miếng đó của cô, bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Thấy đôi môi của người đàn ông nọ nhoẻn lên cười thật gian tà, với khoảng cách quá gần, thoáng chốc liền dâng lên cảm giác kỳ lạ. Doãn Doanh giận run người quát mắng:

“Vạn Luân Thành, anh cút đi cho tôi.”

Doãn Doanh của bây giờ không còn sợ Vạn Luân Thành nữa, ngược lại cô đối với người đàn ông ngang ngược này bắt đầu nảy sinh cảm giác quen thuộc gần gũi khi ở chung, càng lúc cô càng to gan, cũng mặc kệ trong tay Vạn Luân Thành rốt cuộc có giữ bao nhiêu đoạn video ngày trước của mình.

Cô bây giờ cái gì cũng mất hết rồi, để cô xem thử Vạn Luân Thành dùng cái gì để mà uy hiếp được cô.

Cô không sợ anh ta đâu.

“Anh đi về nhà đi, đừng ở đây tiếp tục làm phiền tôi nữa.”

Doãn Doanh muốn lấy chân đá người kia, nhưng ngẫm nghĩ thấy làm vậy có chút quá đáng, dằn xuống cơn giận cuối cùng cũng không nỡ vung chân.

Mà Vạn Luân Thành đúng là không biết điều, càng nhân nhượng anh ta, anh ta càng cố ý làm tới.

Người đàn ông nọ sáp lại gần Doãn Doanh, nhân lúc cô đang mất phòng bị thì hôn lên gò má cô một cái.

“Tôi giúp em trả thù tra nam, em phải cảm ơn tôi chứ đúng không?”

“Ưm… này! Tránh ra…”

Vạn Luân Thành vừa nói vừa vùi đầu vào hõm cổ của cô, chiếc mũi cao thẳng rà sát da thịt mềm mại trắng nõn, lưu lại hương thơm khiến Vạn Luân Thành cảm thấy mê mẫn.

Doãn Doanh vốn đang gọt táo, cầm dao trong tay nên cô rất sợ sẽ đâm trúng người đàn ông nọ. Cô lách người qua một bên tránh né, lại vội bỏ dĩa trái cây cùng dao gọt xuống bàn, xong xuôi hết thảy mới xoay người lại trách mắng người đàn ông kia.

“Anh có thôi ngay đi không. Có biết tôi cầm dao như vậy rất nguy hiểm hay không? Lỡ tôi- lỡ tôi đâm phải anh- ưm…”

Doãn Doanh còn chưa kịp thuyết giáo xong liền bị người đàn ông kia tiến tới hôn môi cuồng nhiệt một trận.

Phiến môi lành lạnh của người đàn ông nọ lả lướt qua bờ môi hồng nhuận của cô, chiếc lưỡi mềm mại cũng thuận thế làm càn, liếm lấy hàm trên của Doãn Doanh.

Cô đỏ mặt đưa tay muốn đánh Vạn Luân Thành, thế nhưng người đàn ông nọ liền nhanh chóng giữ chặt tay cô. Nụ cười tà mị âm thầm giương bên môi, thật đúng là đáng ghét.

“Có phải em không nỡ làm tôi bị thương hay không, hửm?”

“Ưm… đừng có… đừng có hôn mà!”

Doãn Doanh liên tục phản kháng nhưng không có tác dụng. Dưới khống chế của người đàn ông nọ, rất nhanh cô đã ngã ra ghế sofa, bị anh ta sờ soạng qua một vòng, eo bụng hay là trước ngực sớm đã phủ lấy một tầng hơi ấm từ bàn tay.

“Còn biết quan tâm tới chồng em nữa cơ đấy. Đúng là bé ngoan.”

Vạn Luân Thành không ngừng bỡn cợt mà cười, bộ dáng hồ ly làm Doãn Doanh cảm thấy ghét bỏ. Cô muốn đánh anh mấy lần nhưng lại bị người đàn ông nọ bắt được, anh nhanh chóng ghìm chặt cố định hai tay cô trên đỉnh đầu bằng một động tác đơn giản.

Vạn Luân Thành đe dọa: “Còn nhúc nhích nữa thì tôi hôn nát môi em.”

“…” Doãn Doanh bỗng dưng bị dọa, cũng sững người trong giây lát.

Nhưng nào biết Vạn Luân Thành là kẻ không giữ lời chứ, thấy cô không phản kháng lại càng quá đúng ý anh. Vạn Luân Thành đè người xuống, cúi đầu chế trụ đôi môi cô, khen ngợi một câu.

“Em bé ngoan quá, chịu để yên cho chồng hôn rồi à.”

“Ư… ưm! Buông tôi ra, Vạn Luân Thành…”

“Sao nào, em muốn đền đáp công ơn của chồng như thế nào đây?”

“Công ơn gì chứ?”

“Công ơn chồng em trả thù tra nam giúp em chứ còn gì.” Vạn Luân Thành giả vờ nói với giọng hờn trách, trách sao Doãn Doanh chưa gì đã quên hết những điều tốt đẹp anh làm vì cô.

Sau đó còn không đợi Doãn Doanh nói tiếp, người đàn ông nọ đã nhanh tay vén áo của cô lên, bàn tay thành thục đưa ra sau lưng cởi bỏ cài áo ngực.

“Đừng… Vạn Luân Thành, anh… anh…”

Ngay trong tức khắc, hai bầu ngực căng tròn mịn màng của cô gái nọ phơi bày trong không gian, Vạn Luân Thành thuận thế cúi đầu ngậm lấy, không chút khách khí dùng bàn tay còn lại vuốt ve thắt lưng cô.

“Ưm… a…”

Không nghĩ tới một vài phút trước vẫn còn đang đứng đắn ngồi bên cạnh nhau như vậy, hiện tại người nọ hóa thành cầm thú lột sạch đồ cô.

Doãn Doanh uốn éo cơ thể muốn thoát khỏi, thế nhưng hai tay vẫn còn đang bị giữ chặt, có muốn thoát cũng không thoát được.

Doãn Doanh muốn đá Vạn Luân Thành lại không có khả năng, bị anh ta nhìn ra được ý đồ, cuối cùng Vạn Luân Thành liền tách chân không cho cô thực hiện hành vi ảnh hưởng tới giống nòi của anh sau này.

Người đàn ông nọ trừng mắt nhìn cô, cảnh cáo.

“Em còn dám đá đạp lung tung, có tin tôi chơi chết em không?”

“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.