Chương trước
Chương sau
Chung Sở Hòa thật sự sắp phát điên lên rồi, từ trước đến giờ hẹn hò quen nhau, Chung Sở Hòa một câu lớn tiếng cũng chưa từng nói với Doãn Doanh như thế.

Y vẫn luôn giữ cho mình bộ dạng cẩn trọng ôn hòa, khiến cho cô gái nhỏ yên tâm bên cạnh. Thế nhưng lúc này y thực sự chẳng thể nào giữ nổi được sự bình tĩnh nữa, mấy ngày nay lo toan việc kết hôn, còn phải bận rộn chạy tiền trả nợ. Vạn Luân Thành nhất quyết không chịu đưa ra số tiền vốn đó giúp y, bắt buộc y phải kết hôn xong hết mới ký giấy chuyển nhượng.

Chuyện ở công ty hiện tại rối đanh không có đường giải quyết, Chung Sở Hòa xoay vốn không kịp, mở lời xin với cậu ba thì lại nghe người kia không ngừng chê trách nói y bất tài.

Chung Sở Hòa từ bé tới lớn đã nghe những lời này đã quá nhiều rồi, y nhẫn nhịn chịu đựng tới giờ phút này đã là quá đủ.

Vốn muốn cắn răng cam chịu thêm một lúc, đợi kết hôn với Doãn Doanh xong rồi thì có thể danh chính ngôn thuận nhận lấy số tiền kia. Vậy mà chỉ trong một đêm, Doãn Doanh lại phá hỏng hết tất cả dự định của y.

Rõ ràng Doãn Doanh là người hiểu rõ hơn ai hết… Chung Sở Hòa cần số tiền đó đến thế nào!

Trong lúc này Chung Sở Hòa không còn đường cứu vãn nữa rồi, vì sao Doãn Doanh lại đối xử với y như vậy!

Chung Sở Hòa thực sự không thể hiểu nổi, cô tại sao lại như thế.

Mấy ngày rồi không gặp được Doãn Doanh, Chung Sở Hòa gõ cửa không được, gọi điện không xong, thực sự thần kinh chịu đựng của y sắp vỡ tung rồi. Chung Sở Hòa đã nhờ vả Vạn Luân Thành lấy chìa khóa nhà cô, nhưng cậu ba lại một mực từ chối, còn nói với y là không thể xâm nhập gia cư bất hợp pháp như thế.

Chung Sở Hòa làm sao dám nói rõ với Vạn Luân Thành rằng Doãn Doanh đã nói lời chia tay với y chứ.

Nếu để chuyện này lộ ra, chỉ sợ số tiền kia càng khó có khả năng về với tay y.

Bây giờ Chung Sở Hòa chỉ lo lắng, không biết phải làm sao để tìm gặp được Doãn Doanh, giải quyết cho xong việc này.

Trước khi muốn tiến đến hôn nhân, cũng bởi vì sợ cô nghĩ y vì tiền nên mới tiếp cận cô, Chung Sở Hòa dùng hết mọi ôn nhu dịu dàng, đối xử với cô tốt đến thế nào, không lẽ Doãn Doanh còn chưa thấy được? Chung Sở Hòa dụng tâm như vậy, dù có cần số tiền kia thế nào cũng một lòng bảo bọc cho Doãn Doanh những thứ tốt nhất, không để cô bị ủy khuất.

Không chạm vào cô khi chưa được cho phép, trân trọng quan tâm đến cảm nhận của cô như thế, ngay cả mua sính lễ cầu hôn, mọi thứ đều chiều theo ý muốn của cô, cô còn có gì chưa hài lòng?

Chung Sở Hòa cái gì cũng vì cô mà thể hiện cả, y cảm thấy mình không làm điều gì có lỗi với cô.

Trừ việc… mèo mả gà đồng kia ra…

Nghĩ tới đây, sắc mặt Chung Sở Hòa bỗng chốc trở nên âm trầm.

Bất quá y vẫn nghĩ, Doãn Doanh không thể nào biết được chuyện y ở bên ngoài có người khác được. Dẫu sao cũng chỉ là những mối quan hệ ăn bánh trả tiền, bọn người kia không có tình cảm sâu đậm kéo dài với y, không có khả năng tới tìm Doãn Doanh làm loạn.

Mà Hà Thương thì…

Không- sao có thể là cô ta được.

Hà Thương trước giờ rất hiểu chuyện, đúng là cô hay làm loạn vòi vĩnh tiền bạc nũng nịu với y. Tuy nhiên Hà Thương không thể nào tìm đến Doãn Doanh để gây sự được.

Chung Sở Hòa không tin Hà Thương lại phản bội mình.

Mà y nào biết được, Hà Thương cũng là bị Vạn Luân Thành giật dây mà thôi. Hà Thương còn nghĩ là mình ăn được hai đầu tiền, đầu tiên là ăn được tiền vạch trần chuyện xấu, công khai chuyện mang thai này trước mặt Doãn Doanh. Còn phần tiền thứ hai… đợi cô ta thành công làm cháu dâu của Vạn gia, sau này còn thiếu gì tiền cho cô ăn sung mặc sướng nữa chứ?

Mà Hà Thương đâu ngờ rằng, tiền của Vạn Luân Thành nào có chuyện dễ ăn như thế được.

Đấu với ai không đấu, muốn đấu với Vạn Luân Thành, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Chung Sở Hòa và Hà Thương đúng là y hệt nhau, đều có lớn mà không có khôn. Còn tưởng lấy cái thai đó thì Vạn Luân Thành sẽ để mặc cho Hà Thương tiến tới với Chung Sở Hòa sao?

Còn lâu mới có chuyện Vạn Luân Thành để cho một kẻ không ra gì như Chung Sở Hòa, sẵn sàng chực chờ cơ hội phản bội lại anh mà có thể có được tài sản của Vạn gia.

Hà Thương còn tưởng Chung Sở Hòa là rùa vàng trong tay, muốn cướp y về từ tay Doãn Doanh.

Vậy thì cứ việc cướp, của cô ta tất, không ai tranh giành. Còn tài sản Vạn gia có vào được tay cô hay không, thì đương nhiên là không rời, cứ nằm đó mà mơ.

Vạn Luân Thành đúng là đã hứa với chị của anh, chăm sóc tốt cho đứa cháu trai này. Trước giờ Vạn Luân Thành chưa từng quên lời hứa năm xưa.

Vốn định nuôi nó ăn học thật tốt, đợi nó trưởng thành yên ổn gia thất rồi thì cho nó số tiền lớn làm ăn. Nhưng với tính cách ăn cháo đá bát như Chung Sở Hòa, Vạn Luân Thành không triệt đi đường sống của y đã là nể tình thân lắm rồi.

Đừng nói tới việc cứu y thoát khỏi số nợ khổng lồ lúc này. Nếu có gan muốn ra riêng rồi lật đổ anh, vậy thì cũng nên có bản lĩnh tự mình thoát khỏi vòng vây nợ nần lúc này đi.

Vạn Luân Thành muốn nhìn xem, đứa cháu trai “ngoan ngoãn” đó của mình, lần này làm sao cứu vãn được tình hình.

Có suy nghĩ muốn phản bội lại anh ư? Nếu có bản lĩnh thì cứ việc. Vạn Luân Thành đương nhiên không ngại đương đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.