Chương trước
Chương sau
Thân thể rã rời mệt mỏi nằm vật ra trên giường tựa như một khối thịt chết, đến cả đầu ngón tay cũng ê ẩm không thể nhấc lên được.

Doãn Doanh tỉnh lại giữa một mảng bóng đêm quỷ dị đầy tăm tối.

Lúc này cô bất lực nằm ở trên giường, sự ẩm ướt đầy nóng bức của căn phòng khiến cô cảm thấy choáng ngợp.

Đầu Doãn Doanh tê dại đau nhói không chịu nổi, cả người như mất hết sức lực, hiện tại chỉ có thể thoi thóp thở mấy hơi thật mỏng manh.

Cô cố mở thật to mắt ra nhìn toàn cảnh xung quanh mình, thế nhưng lại phát hiện trước mắt cô bây giờ chỉ toàn là một màu đen không nhìn thấy chút ánh sáng.

Xung quanh không có tiếng động càng làm cô hoảng sợ, lúc này Doãn Doanh bắt đầu giãy giụa, tiếng lách cách của dây xích va đập vào nhau vang lên từng tiếng nặng nề trực tiếp đả kích tâm lý của cô.

“…” Doãn Doanh điếng người sợ chết khiếp, cô lắp bắp tự hỏi: “Đây… là đâu?”

Ký ức đáng sợ của ba năm trước đột ngột ùa về khiến Doãn Doanh có chút kích động.

Cái hầm nhỏ đó… tối đen, ẩm ướt và đầy đáng sợ…

Giống như một cái miệng lớn đang há ra đầy mùi hôi tanh đang chờ cô từng bước, từng bước đi vào.

Doãn Doanh không muốn vào đó, cô hoàn toàn không muốn, thế nhưng lại bị người đàn ông kia dùng mọi cách kéo cô vào cho bằng được.

Thần trí điên đảo khiến Doãn Doanh kinh hoảng ôm đầu, cô thấy trái tim mình đang hỗn loạn đập mạnh, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập và nước mắt bắt đầu rơi một cách không tự chủ.

“Không thể… không thể nào…”

Rõ ràng cô đã trốn thoát khỏi nơi đó rồi mà, rõ ràng cô đã cầu xin người đàn ông kia tha cho mình… anh ta đã chấp nhận tha thứ và rồi để cô rời đi.

Sao bây giờ cơn ác mộng đó lại một lần nữa quay lại?

“Không…”

Doãn Doanh hoảng sợ mà khóc, thế nhưng còn chưa để cô kịp bình tĩnh, đột nhiên từ phía sau có người dùng hai tay xách cơ thể cô lên.

Bàn tay lớn luồng dưới hai cánh tay nhấc bổng Doãn Doanh một cách thật dễ dàng, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào lồng ngực của người đàn ông đó.

“… Vạn gia… Vạn- ưm…!”

Doãn Doanh nhận ra ngay lập tức người đang ôm ấp mình chính là Vạn Luân Thành!

Cô sợ đến nổi răng môi run rẩy va vào nhau nghe rõ từng tiếng lập cập.

Mà Doãn Doanh còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông kia ngậm lấy vành tai mẫn cảm mút mát một trận, đầu lưỡi linh hoạt kích thích liếm vào thùy tai cô, không kiêng dè vừa hôn vừa cắn.

Doãn Doanh trợn trừng mắt, phát hiện ra mắt mình đau nhói ê ẩm giống như bị người khác dùng chiếc vải thô buộc chặt lại vậy.

Cô muốn giãy giụa nhưng không đủ sức, tâm lý sợ hãi càng khiến cho sống lưng cô thêm phần lạnh toát.

“Vạn gia… Vạn gia…”

Doãn Doanh không ngừng gọi tên người đàn ông kia, thế nhưng lúc này thanh âm vụn vỡ của cô chẳng có chút tác dụng nào, mà càng khiến cho dây thần kinh của gã đàn ông trở nên đứt đoạn, loại ý nghĩ lăng ngược độc ác xuất hiện, khiến Vạn Luân Thành muốn tra tấn cô.

“Muốn chạy sao, hửm, cún con?”

“Hức… buông tha tôi đi… làm ơn…”

Doãn Doanh thực sự cảm thấy tuyệt vọng, cô không muốn quay trở lại những ngày tháng khốn khổ đó chút nào, bị người đàn ông kia đè ép dưới thân mà lăng nhục.

“Há miệng ra nào.”

Người đàn ông nọ vừa nói vừa cúi đầu chế trụ lấy đôi môi khô khốc của cô, môi trên bị ngậm mút khiến đầu óc Doãn Doanh mơ hồ, đầu lưỡi kia vói vào trong khoang miệng, cẩn thận từng chút liếm qua hàm răng.

Có thanh âm dụ dỗ lên tiếng: “Vươn đầu lưỡi ra.”

Doãn Doanh bất lực, bị hôn đến mụ đầu, bất tri bất giác há miệng vươn lưỡi mặc cho người đàn ông kia mút lấy.

Bàn tay to lớn nọ giống như ma quỷ lưu luyến vuốt ve khắp cơ thể của cô, trước ngực bị đùa bỡn, Vạn Luân Thành đem đầu vú cô xoa nắn thật cẩn thận.

“Ha… a… đừng- hưm…”

Môi lưỡi bị cuốn lấy không thể nói được, Doãn Doanh hơi ưỡn ngực về phía trước, khoái cảm bất ngờ ập tới làm tâm can cô cảm thấy bị giày vò đến cực điểm.

“Ngoan nào.”

Giống như bị thôi miên vậy, thanh âm trầm thấp của ai kia như lời mời gọi từ địa ngục vọng về, nó khiến thần trí Doãn Doanh mơ hồ, càng làm cô thêm thống khổ.

Ngón tay của người đàn ông nọ gãy lên gốc vú đầy đặn, đèn ép vật đang trở nên căng cứng kia rồi lại vặn xoắn quầng vú.

Cơn đau đớn lẫn khoái cảm cứ đan xen làm Doãn Doanh không nhịn được phát ra từng tiếng rên rỉ thật dâm đãng.

Cô bối rối đưa tay che miệng, lại nhận ra người đàn ông nọ tiếp tục tấn công tới địa phương nhạy cảm của cô.

Vạn Luân Thành kiêu ngạo cười một tiếng, dường như rất thích thú khi chơi trò bịt mắt này với Doãn Doanh.

Có lẽ khi Doãn Doanh không nhìn thấy đường, giác quan của cô càng thêm nhạy cảm, vừa chạm vào liền giật thót cả lên. Biểu cảm này khiến Vạn Luân Thành yêu thích tột cùng.

“Ưm!”

Đột ngột bị vật ngã xuống giường khiến Doãn Doanh choáng váng không hiểu chuyện gì, cô muốn ngồi dậy lại bị Vạn Luân Thành đè ép nằm xuống.

Nhanh chóng sau đó người đàn ông kia vùi đầu vào giữa hai chân cô, bàn tay to lớn giữ chặt lấy hai bắp đùi không cho phép cô khép lại, đóa hoa mỏng manh e ấp nọ cũng bị anh ta cưỡng đoạt một cách dã man.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.