Hai người đi tới một nhà hàng Tây Âu sang trọng để dùng bữa tối.
Bởi vì Doãn Doanh đã nói bữa ăn này là để cô mời, nên Vạn Luân Thành cũng rất thẳng tay mà chọn nhà hàng đắt tiền, ép cô phải ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn với anh một bữa rồi sau đó có muốn khổ sở khóc lóc trả tiền như thế nào thì tùy.
Quả nhiên Doãn Doanh nhìn xong thực đơn thì gương mặt liền trở nên tái mét, một bữa ăn ở đây chắc phải hơn cả tháng tiền lương của cô mất!
Mà Vạn Luân Thành nào có thể ăn những món bình thường rẻ tiền cho được. Doãn Doanh từng đi theo Vạn Luân Thành ba năm, với khẩu vị và thói quen ăn uống của anh ta, cô đương nhiên hiểu rõ.
Ăn món Âu đã có thịt thì nhất định phải đi kèm theo rượu, mà là rượu, thì phải là loại rượu thượng hạng đắt tiền.
Cô nghĩ tới đó thôi đã cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài hai bên thái dương của mình, nhưng vì không muốn để bản thân mất mặt trước người đàn ông này, cô vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh không phản ứng gì quá mạnh.
Doãn Doanh đẩy thực đơn về phía Vạn Luân Thành, nhỏ giọng bảo anh chọn món.
“Anh chọn đi.”
“Sao em không chọn?”
“Tôi ăn gì cũng được, anh cứ chọn tùy theo sở thích của mình đi…”
Doãn Doanh thấp thỏm nhìn ngón tay tinh tế thon dài của người đàn ông kia đang lật qua lật lại từng trang thực đơn mà lòng cũng rộn ràng lo lắng theo. Có lẽ Vạn Luân Thành phát hiện ra cô đang hoảng loạn nên càng cố ý trêu ngươi cô thêm một lúc, chọn món cũng chọn lâu như vậy, làm Doãn Doanh sốt hết cả ruột gan.
Cuối cùng y như cô dự đoán, Vạn Luân Thành gọi hai phần beefsteak medium rare cùng với một chai rượu vang Chateau Latour năm 1998.
Chateau Latour 1998…
Doãn Doanh không giấu nổi sự đau xót cho cái ví tiền của mình khi nhìn chai rượu vang kia đang nằm trên kệ rượu đặt bàn.
Thấy cô đau khổ, Vạn Luân Thành không nhịn nổi nữa mà khẽ cười. Doãn Doanh trước giờ vẫn luôn như vậy, ở trước mặt Vạn Luân Thành, cô vui buồn khổ đau gì cũng đều vẽ hết lên gương mặt, nhìn vào liền biết, không thể giấu giếm nổi.
“Xót tiền à?” Vạn Luân Thành hơi cười, nâng mắt nhìn về phía cô dò xét.
Mà Doãn Doanh thì sợ mất mặt nên lắc đầu: “Không có…”
Vạn Luân Thành cũng chẳng đôi co thêm, chỉ là anh khẽ cười nhàn nhạt, nói ra mấy câu vô tình, khiến cho người khác trở nên khó xử.
“Lúc trước đi theo tôi tiền xài không thiếu. Bây giờ ở bên cạnh Sở Hòa, sao lại trở thành cái bộ dạng nghèo khổ túng quẫn thế này?”
Đột nhiên động chạm đến lòng tự trọng của bản thân, Doãn Doanh nổi giận đỏ mặt, cô muốn nói lại nhưng Vạn Luân Thành lại bồi thêm một câu:
“Có phải Chung Sở Hòa không lo đủ cho em không?”
Mày liễu của người phụ nữ nọ không nhịn được nhíu chặt, cô bất mãn nhìn Vạn Luân Thành, phản bác lại lời anh:
“Tôi bây giờ không sống dựa vào ai cả!”
Phải, Doãn Doanh của bây giờ độc lập tài chính, cần gì phải dựa vào người khác chứ?
Cô của lúc trước quả thực là nghèo khổ cơ cực từ thuở bé, 18 tuổi vừa mới tốt nghiệp cấp ba đã đến quán bar làm tiếp thị rồi học việc pha chế. Khi gặp gỡ Vạn Luân Thành, bởi vì muốn thay đổi vận mệnh nghèo túng của mình nên đã bán thân đổi lấy tiền tài danh vọng.
Quá khứ đó Doãn Doanh mãi mãi cũng không quên, càng không bao giờ chối bỏ nó.
Nhưng bây giờ thì khác, kể từ khi cô rời xa người đàn ông này, Doãn Doanh đã không còn có ý nghĩ sống dựa vào đàn ông để tiến thân nữa.
Tuy là bây giờ cô không được ăn sung mặc sướng như ngày đó, chi tiêu cái gì cũng phải suy tính đắn đo, thế nhưng so với lúc trước mang tiếng ăn bám dựa vào đàn ông để có được vinh hoa phú quý, thì bây giờ cô tự do tự tại hơn nhiều.
Tiền mình làm ra thì tự mình xài được. Phụ nữ độc lập tài chính quả nhiên vẫn tự do hơn, không bị kiểm soát bởi người đàn ông khác, cô có thể hiên ngang làm chính mình.
Đúng là cô và Chung Sở Hòa có mối quan hệ yêu đương, tuy nhiên nó không nói lên việc cô sống dựa vào anh ấy.
Lần này quay trở về thành phố S cùng với Chung Sở Hòa, cô và y đều đã có dự tính trước về việc làm ăn. Mối quan hệ yêu đương giữa bọn họ không liên quan gì đến công việc, không có chuyện sẽ lấy tình riêng mà ưu ái hay sắp xếp vị trí tốt.
Thấy Doãn Doanh phản ứng mạnh về việc này, Vạn Luân Thành cũng nhận ra đây đã trở thành điều đại kỵ trong lòng cô, không thể nói bừa trêu chọc được nữa.
Mà cũng phải, dù sao Doãn Doanh của ba năm sau quay trở lại, phong thái khác biệt khiến Vạn Luân Thành cũng có cái nhìn khác về cô.
Doãn Doanh có tài, Vạn Luân Thành biết rõ điều đó. Có lẽ cô chỉ cần một cái cần câu tốt liền có thể tự mình câu được mồi ngon. Mà thứ Vạn Luân Thành lúc trước cho cô, chính là cái cần câu đó.
Trong bữa ăn, hai người trầm mặc không nói với nhau câu nào.
Bởi vì bị chọc giận, Doãn Doanh cũng quên mất mục đích ngày hôm nay cô đến đây cùng ăn cơm với Vạn Luân Thành để làm gì.
Mãi đến khi chuông điện thoại của Doãn Doanh reo lên phá tan bầu không khí ngột ngạt lúc này, nhìn thấy là Chung Sở Hòa gọi tới, cô mới hốt hoảng.
Bạn trai gọi tới ngay lúc cô đang lén lút ra ngoài gặp mặt người đàn ông khác... Doãn Doanh cảm thấy trái tim mình thấp thỏm không yên nơi lồng ngực.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút…”
Doãn Doanh nói rồi muốn đứng dậy rời đi, nhưng bị Vạn Luân Thành cất lời giữ cô lại:
“Là Sở Hòa gọi tới à?”
“...” Doãn Doanh im lặng không đáp.
“Cứ tự nhiên nói chuyện đi, tôi sẽ không làm phiền đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]