Cả một đêm dài Doãn Doanh không ngủ được, liên tục suy nghĩ làm thế nào để lấy lại được chiếc nhẫn kia từ tay Vạn Luân Thành.
Cô không đợi nổi nữa, trời vừa mới hừng sáng từ đằng đông, Doãn Doanh đã vội bật dậy trên giường. với tay mở điện thoại gọi điện đến cho Vạn Luân Thành.
Chuông đổ hai hồi liền có người bắt máy. Mà đầu dây bên kia, một giọng nam nghe vô cùng uể oải đang lên tiếng.
“Cún con, vừa sớm đã gọi điện đến cho tôi, có phải em rất nhớ chồng không?”
“…” Doãn Doanh cảm thấy lạnh sống lưng, cả giận phản bác: “Đừng ăn nói bậy bạ…”
Chồng cái gì chứ!
Danh xưng này đã từ lâu rồi không nghe Vạn Luân Thành nói lại, suýt chút cô cũng đã quên.
Lúc trước đoạn thời gian vẫn còn mặn nồng của hai người, khi vẫn chưa xảy ra những sóng gió kia, Vạn Luân Thành hay đùa rằng anh ta là chồng của cô, mỗi khi lên giường đều bắt nạt Doãn Doanh, ép cô gọi mình là chồng cho tới khi đủ thỏa mãn mới chịu tha cho cô.
Tuy nhiên cô bây giờ sợ Vạn Luân Thành giống như sợ ma vậy, còn lâu cô mới gọi anh ta là chồng, cũng còn lâu cô mới nhung nhớ anh ta…
Doãn Doanh hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh, lát sau mới thận trọng hỏi Vạn Luân Thành:
“Chiếc nhẫn của tôi… có phải anh đã lấy nó không?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi không có người đáp trả, Doãn Doanh cảm thấy nhịp tim mình đập càng lúc càng nhanh, dường như vì hồi hộp chờ đợi nên cô không thể bình tĩnh nổi.
Vạn Luân Thành cũng vừa mới tỉnh ngủ, anh nằm nghiêng người chống tay nghe điện thoại, phát hiện ra hơi thở gấp gáp của Doãn Doanh, Vạn Luân Thành lại cười cười, chậm rãi đáp lại.
“Tôi đã lấy nó, thì sao?”
Vạn gia chưa bao giờ có chuyện trốn tránh không dám đối diện, với những việc mà bản thân mình đã làm, dù đúng sai thế nào anh cũng thẳng thắn mà đối mặt.
Lần này, hiển nhiên cũng là vậy. Rõ ràng bản thân đang làm sai, nhưng lại cứ hiên ngang thừa nhận với Doãn Doanh.
Doãn Doanh tức đến đỏ mặt, cô gấp gáp nắm lấy điện thoại, nói với Vạn Luân Thành:
“Anh trả lại cho tôi!”
“Sao tôi phải trả lại cho em?”
Vạn Luân Thành thản nhiên hỏi, điều này làm cho Doãn Doanh cảm thấy sững sờ…
Rõ ràng cô là chủ nhân của chiếc nhẫn đó, và trong trường hợp này người sai là Vạn Luân Thành. Vậy tại sao anh ta lại có thể ngang tàn như thế, trong khi cô lại vì câu hỏi vặn của anh ta mà lúng túng không dám nói nữa?
“Đó- đó là đồ của tôi… anh không thể ngang nhiên cướp nó đi như vậy được.”
Doãn Doanh cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên rối loạn, cô lắp bắp nói rồi lại im lặng chờ đợi phản ứng của người đàn ông kia.
Tuy nhiên Vạn Luân Thành vẫn như trước điềm nhiên nói:
“Không phải là cướp.”
Anh hơi cười cười, với tay tới tủ đầu giường tìm lấy chiếc nhẫn kia: “Mà đây là mượn, mượn giữ một vài ngày, không được sao?”
“Đương nhiên là không…” Doãn Doanh thấp giọng đáp trả.
Cô không còn đủ kiên nhẫn nữa mà hỏi Vạn Luân Thành: “Khi nào anh mới trả nó lại cho tôi?”
“Khi nào à?”
Vạn Luân Thành ra vẻ suy tư nghiền ngẫm, anh nâng chiếc nhẫn kia lên nhìn ngắm một hồi, cảm thấy chiếc nhẫn này so với chiếc nhẫn ngày xưa anh mua cho Doãn Doanh còn nhỏ lắm, giá trị đương nhiên không so được.
“Khi nào tôi thấy vui thì trả cho em.”
“Không được.”
Doãn Doanh vội đáp, rồi cô lại nói: “Lát nữa tôi đến tìm anh…”
“Lát nữa không được, lát nữa tôi bận rồi. Bận đi làm, em cũng biết mà, tôi vừa phải lo toan Vạn Thành, vừa phải đẩy mạnh kinh doanh K&M.”
Nhắc tới K&M, dường như Vạn Luân Thành đang cố ý nhấn mạnh.
Doãn Doanh nỗ lực bỏ qua những lời nói kia mà không nghĩ linh tinh nữa, cô cứng rắn đáp lại:
“Chiều cũng được, chiều anh tan làm tôi đến tìm anh.”
“Chiều đến có Sở Hòa ở nhà, em không sợ nó phát hiện sao?”
“…”
Doãn Doanh nghe tới cái tên Chung Sở Hòa thì sợ khiếp, sao cô lại quên mất chuyện này…
“Vậy anh có thể dành ít thời gian gặp tôi không? Lúc anh tan làm, tôi đến trước cửa Vạn Thành đợi anh…”
“Gặp nhau để làm gì?”
“Tôi… tôi mời anh ăn cơm.”
Doãn Doanh thật sự bối rối không biết phải làm sao, đành nói muốn mời Vạn Luân Thành ăn cơm. Thật chất cô sợ anh ta còn hơn ma quỷ, né như né tà, làm gì có chuyện muốn mời người đàn ông này dùng cơm tối chứ. Chỉ là hết cách rồi, anh ta thích trêu đùa như vậy, không dễ dàng gì buông tha cho cô.
Chiếc nhẫn đó nếu mà không sớm lấy lại, để Chung Sở Hòa phát hiện ra thì cô cũng khó lòng giải thích.
Mà, Vạn Luân Thành quả thực không có ý định buông tha cho Doãn Doanh thật, cô đoán không sai.
Giọng anh đầy giễu cợt mà nói:
“Bình thường nếu như không có lợi trong công việc của tôi, thì tôi không có thói quen dùng bữa tối bên ngoài cùng với người khác.”
“…”
Doãn Doanh cắn môi lo lắng, cô sớm biết Vạn Luân Thành sẽ như thế mà.
Ngay lúc Doãn Doanh bối rối vò đầu suy nghĩ cách để thuyết phục anh, thì Vạn Luân Thành lại bồi thêm một câu:
“Nhưng nếu có thứ để trao đổi, thì tôi sẽ trả lại chiếc nhẫn này cho em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]