Thời gian không thèm chạy đua với ốc sên mà thong dong nhích từng giây chậm chạp. Cứ thế rồi mùa hè tinh nghịch kéo mùa đông chạy mất, để lại mùa xuân với biết bao hoài niệm. Thanh Du phần nào đoán được đang là mùa xuân bởi thời tiết ấm áp, và bởi con cô sắp ra đời.
Mặc dù ban đầu đứa con ngoài ý muốn của cô, nhưng dần dà nó trở thành lý do níu kéo cô lại thế gian này. Phần lớn thời gian cô dùng để trò chuyện cùng con. Và khi cảm nhận được sự sống nhỏ bé ấy khẽ chuyển động, cô biết con đang đáp lại cô.
Phần thời gian còn lại, cô khẽ nhắm mắt lội ngược dòng thời gian quay về khoảnh khắc gần một năm trước, khi cô khoác tay Trần Thiên Duy kiêu ngạo đứng trên sảnh lớn tòa nhà Rus. Bên dưới, ai nấy ngưỡng mộ ngước nhìn cô, mấy trăm cái miệng đồng loạt hô to:
-SUỐT ĐỜI TRUNG THÀNH VỚI ĐẠI CA, ĐẠI TỶ.
Tiếng hô vang tới nỗi cách mấy cây số vẫn còn nghe thấy. Thanh Du áp chế sự hưng phấn đang dâng trào trong từng tế bào máu, hài lòng nâng khóe môi thành nụ cười hoàn mỹ.
-Đại tỷ, ăn cơm.
Thanh Du giật mình mở mắt, phát hiện mình vẫn nằm queo trong phòng giam, nụ cười trên môi cô hóa đá. Trái tim yếu đuối hẫng mấy nhịp, đáy lòng không biết là tiếc nuối hay là bi ai.
Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, là thằng bé Hạt Tiêu mang cơm tối đến. Thằng nhóc là người cuối cùng đến thời điểm này kiên trì gọi cô hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-nhuom-mau/2719460/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.