Kể từ khi Hoàng Khắc Nam rời đi hôm ấy, ông ta chưa hề quay lại lần nữa. Linh Nhi ngày ngày bị giam trong căn phòng này, mọi sinh hoạt đều bó buộc tại đây. Nhưng nó không buồn bởi hầu hết thời gian dành cho việc gấp hạc, đến nay đã sắp đủ 1000 con. Vốn từ nhỏ thích nơi yên tĩnh, thi thoảng, nó ngồi bên cửa sổ lớn ngửa mặt lên bầu trời cao xanh vời vợi, hay ngắm nhìn những chiếc lá vàng lìa cành, bị gió may trêu đùa chao lượn trong không trung tựa như đang múa một điệu múa đầu tiên và cũng là cuối cùng rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Hình như thu đã về.
"Không biết bao giờ mình mới được trở lại trường học?" Linh Nhi thầm nghĩ. Con hạc thứ 1000 vừa được hoàn thành, duy nhất có màu trắng và chứa điều ước của nó.
-Thiên Duy! Tôi mang tin mừng tới cho cậu đây. Tìm được giác mạc rồi.- Thành Nam hối hả chạy vào, vừa nói vừa thở hồng hộc
-Thật sao? Anh! Mắt anh sắp sáng lại rồi.- Minh Vi vui mừng kéo tay Thiên Duy
———
-Cô chủ! Đây là bữa trưa của cô.
-Vâng. Bác cứ để ở đó.- Linh Nhi tươi cười chỉ tay vào chiếc bàn gỗ nhỏ
-Nếu cô chủ không dặn dò gì thêm, tôi xin phép ra ngoài.
Lão quản gia vừa quay ra cửa, sắc mặt nó liền thay đổi.
BỐP...
Linh Nhi nuốt nước bọt nhìn lão quản gia nằm bẹp dưới nền nhà, hai tay run run ném cây gỗ đang cầm, vội sải bước ra cửa.
-Mình đã lòng vòng ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-nhuom-mau/2719423/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.