-Linh Ngọc, mày nghĩ tao có nên về lại cái nhà đó không?- Nó vừa chọc chọc ống hút vào ly nước trái cây vừa tỏ ra tâm trạng
Linh Ngọc vẫn vô tư hút sinh tố rột rột. Hôm nay tâm trạng con bé có vẻ tốt lắm. Chắc lại vừa ngắm được chàng nào.
-Mày thích về thì cứ về, việc gì phải trằn trọc?
Đấy là chả qua con bé còn chưa biết cái vụ nó bị cho ăn một bạt tai rồi phải cong mông lên chạy thôi, không thì đã nhảy dựng lên rồi.
Buông một tiếng thở dài thậm thượt, nó lê thân về lại lớp học.
Toán, Lý, Hóa là mấy môn mà Linh Nhi ghét nhất. Chẳng hiểu đầu óc đơn giản hay vì chậm tư duy mà mỗi lần học mấy môn tự nhiên, nó vắt chân lên cổ chạy theo cũng không kịp. Lại thêm bà giáo viên khô khan dạy như tên lửa. Kết quả là nó bị bủa vây bởi cơn bão buồn ngủ.
Ngồi mơ màng trong lớp, nó lại nhớ đến câu nói của hắn tối hôm qua.
“…Về nhà đi.”
“Nhà?”
“Ừm. Ở đó không hay chút nào, Minh Vi cũng rất nhớ cô.”
“Đó là nhà anh, đâu phải nhà tôi.”
“.....”
———
Trầm tư suy nghĩ cả ngày, cuối cùng Linh Nhi quyết định đi thu dọn hành lý. Minh Phong vẫn ngồi điềm nhiên ở ghế sofa nhưng vẻ mặt lại không dễ chịu chút nào. Ông Hồng Thắng và bà Thu Huyền đã đi công tác nên nhà chỉ còn lại hai người.
-Tôi đi đây. Chào anh!
Nó lóc cóc xách đồ, chào Minh Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-nhuom-mau/2719383/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.