“Tại sao anh lại thiêu hủy thi thể của ông ta? Rốt cuộc là anh đang muốn che đậy điều gì?”
“Vì để báo thù cho Dương Tâm, ông già đó quá là đáng ghét, đã làm cho Dương Tâm phải thê thảm, tôi muốn thiêu đốt ông ta thành tro, khiến cho ông ta không có cơ hội giữ lại toàn thân để mai táng.”
Trên khuôn mặt của Dương Tâm thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Hóa ra là như vậy à?
Ân Doãn Duy đi thiêu hủy thi thể Dương Thành chỉ vì muốn thay cô trút giận thôi sao?
“Có phải Dương Thành đã bị trúng độc rồi không?”
Ánh mắt Ân Doãn Duy đờ đẫn như khúc gỗ: “Không có, tôi là cậu chủ của gia tộc Đệ Nhất Luyện Độc, người ngoài bị trúng độc, nhìn thoáng qua thôi là tôi đã có thể nhận ra rồi, ông ta không có trúng độc.”
Dương Tâm mím môi lại.
Chẳng lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
Cô vẫn không bỏ cuộc, lại hỏi tiếp: “Vậy còn Lục Gia Bách thì sao? Anh ấy có bị trúng độc không?”
Trong mắt Ân Doãn Duy thoáng qua một tia nghi ngờ?
“Lục Gia Bách cái gì? Trúng độc cái gì chứ?”
Hai chân Dương Tâm chợt mềm nhũn, suýt chút nữa là đã ngã xuống đất.
Sức khỏe của cô vốn đã không tốt, lại bị giày vò như vậy nên càng cảm thấy khó chịu hơn, thuật thôi miên đã tiêu hao một lượng lớn tâm lực của cô rồi, cô thực sự có chút chống đỡ không nổi nữa rồi.
Giơ tay búng ngón tay ở bên tai anh ta một cái, sau đó thuận theo cơ thể của anh ta trượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1068154/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.