Những lời Triệu An nói rất thô tục, dường như còn mang theo cả sự sỉ nhục nữa ấy.
Lúc bày bà Triệu đứng dậy tức giận nói: “Con quan tâm con bé mang thai kiểu gì làm gì nhỉ. Bây giờ con chỉ biết rằng con bé đang mang thai con của con là được rồi. Tất nhiên con muốn trốn tránh cũng không được bởi vì cả cái Hải Thành này, à không cả cái nước Hoa Hạ này cũng biết con gái nhà họ Phó mang thai con của con rồi.”
Triệu An khẽ mỉm cười, hai tay anh ta đút trong túi chậm rãi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Triệu An đang nhẫn nhịn, anh ta đang kiềm chế nếu không anh ta thật sự lo lắng rằng mình sẽ tung một cước đạp thẳng vào đứa trẻ đang trong bụng của Phó Linh Ngọc mất.
“Đúng vậy nhỉ, bây giờ cô ta đã mang thai rồi. Đây là chuyện không thể thay đổi được. Con cũng không có cách nào phản kháng. Nói đi hai người muốn con phải làm gì?”
Phó Linh Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha nghe thấy Triệu An nói thế thì đứng bật dậy, cô ta thử hỏi dò: “Em không bắt anh phải cưới em vội. Đợi sau khi Lê Vãn Trinh qua đời anh chịu trách nhiệm với em sau cũng được. Em đồng ý với anh, em sẽ coi con trai của cô ấy y như con trai của mình vậy. Anh nghĩ sao?”
Dường như Triệu An đang nghe được một câu chuyện cười vậy, anh ta phá lên cười lớn.
Triệu An cười rất tùy ý nhưng trong đôi mắt của anh ta lại không có một chút độ ấm nào cả. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1068063/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.