Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của bố Thẩm trầm xuống, cắn răng mà nói: “Muốn gì thì nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng.”
“Được, ông Thẩm quả nhiên là người thẳng thắn, vậy thì tôi sẽ nói thẳng luôn, nếu như ông Thẩm khiến cho con gái tôi phải thân bại danh liệt, vậy thì tôi chỉ có thể ăn miếng trả miếng, tôi sẽ tiết lộ thông tin của con gái ông cho kẻ thù của cô ta biết.”
Bố Thẩm chợt nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt hiện lên vẻ giận dữ: “Bà lại dùng thủ đoạn này để đe dọa tôi, dùng một quân cờ để khống chế tôi một lần là đủ rồi, bà còn muốn đe dọa tôi thêm lần nữa sao?
Tôi chỉ đồng ý là sẽ không giao con gái của bà cho đồn cảnh sát, nhưng chưa từng đồng ý rằng sẽ không công bố tội ác của cô ta, cũng chưa từng đồng ý rằng sẽ không trục xuất cô ta ra khỏi nhà họ Thẩm, bà đừng có mà được voi đòi tiên.”
Trần Cát Phượng trầm giọng cười: “Ông có tư cách để uy hiếp tôi sao? Nếu như ông không muốn con gái của mình bị hại thêm một lần nào nữa thì ông chỉ có thể ngoan ngoãn để tôi chi phối. Ông Thẩm, nếu như ông công bố tội ác của con gái của tôi ra bên ngoài, khiến con bé phải thân bại danh liệt, thì có khác gì việc đưa nó vào tù chứ? Tôi đã muốn bảo vệ con bé, thì sẽ bảo vệ tất cả của con bé, bao gồm cả danh dự của nó.”
Bố Thẩm bỗng nhiên nhắm chặt đôi mắt lại, gằn từng chữ hỏi: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Vậy thì chúng ta chỉ có thể bên sứt càng bên gãy gọng mà thôi, con gái của chúng ta đều phải chịu thiệt rồi.”
“Bà…”
Bố Thẩm còn muốn đe dọa, nhưng nhớ lại Trần Cát Phượng là loại đàn bà mang tâm tư độc ác, cho dù có đe dọa thì e rằng cũng không uy hiếp được bà ta.
“Được, tôi đồng ý với bà, trong buổi họp báo sắp đến, tôi sẽ không đề cập đến những tội ác mà con gái của bà đã làm ra, cũng không nhắc đến việc trục xuất cô ta ra khỏi nhà họ Thẩm, bà cũng đừng bày trò gian gì để đùa giỡn với tôi, nếu không, mẹ con hai người cũng đừng nghĩ đến việc có thể sống sót mà rời khỏi Hải Thành.”
Nói xong, ông ấy thẳng tay kết thúc cuộc trò chuyện.
Lâm Vũ Loan có hơi lo lắng, thử nói: “Ông cứ như vậy mà đồng ý sao? Ông thật sự không có ý định trục xuất Thẩm Thanh Vi ra khỏi nhà họ Thẩm hay sao? Cũng không định công bố với mọi người tội ác của cô ta? Chuyện này mà để cho Tâm Tâm biết được, thì chắc hẳn con bé lại khó chịu trong lòng, khó khăn lắm con bé mới có thể buông bỏ, có dấu hiệu tha thứ, nếu như chúng ta làm như vậy, chẳng phải là sẽ khiến lòng con bé nguội lạnh hay sao?”
Bố Thẩm bất đắc dĩ thở dài: “Không còn cách nào nữa, bây giờ chỉ có thể làm như thế, đợi tôi có được những bằng chứng mà mụ đàn bà đó đang nắm trong tay rồi nói tiếp, đi, trước mắt chúng ta phải đối phó với cuộc họp báo ngoài kia.”
“Được thôi.”
Bộ phận truyền thông.
Phóng viên nhìn thấy vợ chồng Thẩm Thị xuất hiện, vội vàng đưa microphone về phía hai người.
Không chờ bọn họ đặt câu hỏi, bố Thẩm đã trực tiếp khoác tay ngăn lại.
Ông ấy đứng bên trên đài phát ngôn, dùng chất giọng đanh thép mà nói: “Cảm ơn các bạn bè truyền thông dù trăm công nghìn việc nhưng cũng dành thời gian đến để tham dự buổi họp báo của Thẩm Thị, hôm nay, tôi muốn tuyên bố một việc vô cùng quan trọng đối với nhà họ Thẩm. Sau khi xét nghiệm, Dương Tâm đúng thật là đứa con gái bị thất lạc của chúng tôi, về phần tại sao lại thất lạc, thật sự xin lỗi, chúng tôi không tiện nói ra, từ nay về sau, Dương Tâm chính là con gái lớn của nhà họ Thẩm.”
Những lời nói ấy vừa vang lên, tất cả các phóng viên đều xôn xao.
“Ông Thẩm, trước đó con trai của ngài đã thông báo tin tức Dương Tâm là con gái của nhà họ Thẩm.
Điều mà chính tôi tò mò chính là không biết ngài sẽ xử lý cô con gái nuôi Thẩm Thanh Vi của mình như thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.