Chương trước
Chương sau
Nói xong, anh ta ngước nhìn căn biệt thự trước mặt một cái, im lặng một lát rồi lại nói: “Anh đừng ôm hi vọng gì lớn quá, nếu bà ta đã nghĩ tốt đường lui thì chứng minh bà ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cho dù chúng ta lục tung phạm vi năm trăm mét quanh đây cũng không chắc đã tìm được người.”
Thẩm Thành gật đầu: “Tận lực đi, nếu vẫn không thể theo ý người thì chứng minh ông trời tạm thời không muốn bà ta chết, chúng ta còn nhiều cách bắt được bà ta.”
“Được.”
Nhà xưởng bỏ hoang.
Dương Tâm bị đông lạnh đến hấp hối.
Cô vừa sinh non xong, cơ thể chưa hồi phục, đừng nói là ướt đẫm toàn thân đứng giữa trời tuyết lạnh, cho dù chỉ là bị chút gió thổi lạnh cũng rất có khả năng không chịu nổi.
Tô Yến đủ tàn nhẫn.
Điều duy nhất khiến Dương Tâm cảm thấy may mắn là Lục Gia Bách đã nhịn được không bạo nộ tại trận, bằng không kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.
Hao phí nhiều tâm huyết như vậy, trả giá lớn như thế, nếu hôm nay không thể có một kết thúc thì mọi cố gắng trước đó đều là uổng phí.
Bọn họ còn sẽ rơi vào nguy cơ vĩnh viễn nấp trong chỗ tối.
So với ôn tồn trong chốc lát, cô tình nguyện thừa nhận tra tấn không đáng thuộc về mình giữa băng tuyết chỉ để có thể một lưới bắt gọn thế lực của Tô Yến và Trần Cát Phượng, như vậy có trả giá lớn cỡ nào cũng đều xứng đáng.
Tại một kho hàng nhỏ bên cạnh.
Trần Tuấn bị trói trên xà ngang, từ góc độ của anh ta có thể nhìn thấy Dương Tâm đang bị trói giữa trời giá lạnh chịu tra tấn.
Tâm tư anh ta ngày càng nặng nề, ngày càng u ám, lửa giận vô hình thiêu đốt đáy lòng.
Tên khốn Lục Gia Bách rốt cuộc đang làm cái quỷ gì thế?
Sao anh ta có thể mặc cho Dương Tâm chịu lạnh giữa trời đông giá rét như vậy?
Chẳng lẽ anh ta không biết cô vừa sinh non không lâu, cơ thể đang suy yếu sao?
Chẳng lẽ Trần Tuấn anh ta thật sự nhìn lầm người rồi!
Có phải ngay từ đầu anh ta không nên giao Dương Tâm cho tên kia không?
Trước khi Dương Tâm gặp phải Lục Gia Bách, cuộc sống của cô ấy thật vui vẻ thoải mái, không ai dám làm gì cô ấy, càng không ai dám trêu chọc cô ấy.
Nhưng sau khi gặp phải Lục Gia Bách, cô đắc tội với toàn bộ hồng nhan tri kỷ bên người anh ta, bị đám phụ nữ kia chơi đùa chỉnh cho không có ngày lành.
Cô vì quét dọn chướng ngại mà hao phí bao nhiêu tâm huyết, ngay cả đứa bé trong bụng cũng bị sảy.
Giờ lại phải chịu đựng tra tấn không đáng có như vậy, coi như đã ảnh hưởng đến vốn gốc của thân thể rồi.
Nếu từ đầu cô ấy không gặp Lục Gia Bách, có phải đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy không? .
Nếu không về nước, có phải cô ấy vẫn là cô gái sảng khoái vô tư ở nước ngoài khi xưa không?
Anh ta khẽ xoay cổ tay, một lưỡi dao sắc bén từ ống tay áo trượt ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay anh ta.
Anh ta cẩn thận cắt sợi dây thừng trói cổ tay mình, chờ đợi mọi thứ nhanh chóng chấm dứt, cầu nguyện cho cô gái kia ít chịu khổ chịu tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.