“Vâng.”
Trong hầm giam của gia tộc Hải Nhân.
Ông Hải đi vào mật thất giam giữ Hải Cẩn.
Hải Cẩn thấy bố mình đi vào, mau chóng xông đến trước mặt ông ta, gấp gáp hỏi: “Vân Hành sao rồi?
Các người làm gì anh ấy rồi?”
Ông Hải không tỏ vẻ gì nhìn cô ta, trong đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng rất nhiều sắc thái, là than thở?
Là đau lòng? Là thất vọng? Hay là oán trách? Cuối cùng, tất cả đều biến thành sự bất lực.
Không sai.
Là sự bất lực.
Là sự bất lực của ông bố đã gửi gắm niềm hy vọng sâu sắc lên con gái nhưng sau đó lại phải thất vọng.
“Bố, bố nói đi, Vân Hành sao rồi, rốt cuộc anh ấy sao rồi?”
Ông Hải lạnh lùng liếc cô một cái, nói từng chữ: “Tên nhóc đó nắm một nửa thế lực của gia tộc Hải Nhân trong tay, là người mà đại trưởng lão sống chết bảo vệ, cậu ta có thể có chuyện gì chứ? Con vẫn nên suy nghĩ về cảnh ngộ của mình đi, dù sao bối cảnh của người đàn ông mà con nhìn trúng quá hùng hậu, gia tộc lo lắng con sẽ bắt tay với cậu ta khiến cho cả gia tộc bị huỷ diệt.”
Hải Cẩn thở phào một hơi.
Vân Hành không sao là tốt rồi.
Cô ta cũng đoán được Vân Hành không sao.
“Nếu bố đã đến rồi, chắc là đã nghĩ ra cách để cho con câu trả lời rồi chứ, bố cứ nói ra nghe xem.”
Ánh mắt của ông Hải trở nên phức tạp.
Vợ ông ta qua đời sớm nên ông ta thường xuyên vì gia tộc mà bôn ba khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067965/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.