“Thôi được, anh cũng sẽ không tống em vào tù đâu, nếu em đã khăng khăng như vậy, anh cũng không còn gì để nói, rồi sẽ có một ngày em tự nhận lấy quả báo này, đến lúc đó em có hối hận thì cũng đã muộn.
Nể tình anh em đã nhiều năm, anh khuyên em một lần cuối, nhưng em không nghe, vậy anh cũng bất lực, từ nay về sau anh sẽ không quan tâm đến chuyện của em nữa, ngày nào đó em cũng đừng trách người làm anh cả như anh bạc tình với em.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.
Hai chân Phó Linh Ngọc mềm nhũn, từ từ ngồi co quắp trên mặt đất.
Cô ta cũng không muốn như vậy, nhưng cô ta phạm sai lầm, bây giờ đã hết đường đi, đi tự thú có lẽ có thể giữ lại cái mạng cho mình, nhưng cả đời cô ta phải sống trong ngục tù.
Cô ta không muốn sống cuộc sống không có tự do, cô ta là công chúa khuê phòng, là con gái lớn của nhà có tiếng tăm, làm sao có thể trở thành tù nhân được?
Trái ngược quá lớn, cô ta không chấp nhận được.
Thật sự là không thể chấp nhận được.
Vẫn may cô ta làm thụ tinh trong ống nghiệm, bây giờ đang mang giọt máu của nhà họ Triệu trong bụng, với sự coi trọng của bà Triệu dành cho cô ta, chắc chắn sẽ nhận đứa bé này, sau đó đón cô ta ra về nhà họ Triệu.
Đến lúc đó dùng đứa bé này để ép Triệu An cưới cô ta, cô ta đã có thể trở thành bà Triệu rồi.
Đây là điều cô ta cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067959/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.