Chỉ im lặng một chốc lát, cô ta lại lên tiếng: “Thủ lĩnh nói đùa rồi, từ trước tới giờ em luôn ở trong tổng bộ, không hề ra ngoài thì sao có thù oán gì với môn chủ của Tu La Môn chứ? Bây giờ, em cũng được xem là người của anh rồi, hơn nữa em còn là con gái của thủ lĩnh tiền nhiệm. Người trong tổ chức gặp em còn gọi em là công chúa điện hạ. Từ nhỏ tới lớn em đều ở trong Ám Long. Đó là nhà của em.”
“Bây giờ, Tu La Môn trắng trợn xâm phạm địa bàn của Ám Long, uy hiếp căn nhà mà em đã sống nhiều năm. Em có địch ý với môn chủ Tu La Môn cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”
Lục Gia Bách từ từ thu hồi tầm mắt, trong mắt hiện lên sự tính toán. Anh nhẹ nhàng nói: “Bố cô chắc sẽ để lại cho cô rất nhiều thế lực, phải không? Mặc dù, cô không nói, tôi cũng không nói nhưng trong lòng hai ta đều biết rõ chuyện này có muốn lừa gạt cũng không thể lừa gạt được.”
“Nếu cô thật sự muốn san sẻ với tôi thì điều động thế lực đó đi đối phó với Dương Tâm đi. Tôi không đề nghị cô làm chuyện vượt quá chức phận, chỉ cần cô có thể giải quyết được cảnh khó khăn trước mắt thì coi như đã lập được công đầu. Cô muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cô.”
Đây coi như anh ném cho cô ta một cành ô liu, từng bước một dẫn dụ người phụ nữ này ra tay. Chỉ khi Tô Yến ra tay thì Lục Gia Bách mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067952/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.