Chương trước
Chương sau
Dù sao thì Sinh Từ cũng là con trai của quản gia, cũng rất quen thuộc với nhà cũ của nhà họ Trần, trộm giấy tờ nhà đất có lẽ không thành vấn đề. Khi Sinh Từ tránh những người giúp việc đi vào nhà thờ tổ tiên, anh ta thấy bên trong những làn khói bay lên mù mịt.
Hẳn là có người ở bên trong đốt tiền giấy. Anh ta nghĩ mình nên đi ra ngoài tránh một chút, đợi lát nữa lại đến.
Vừa di chuyển bước chân, anh ta chợt nghe bên trong có tiếng nói đứt quãng.
Giọng nói này rất quen thuộc, đó là của bố anh ta, giống như đang kể lại chuyện gì đó. Anh ta tò mò chồm tới lắng nghe, vẻ mặt trở nên kỳ quái.
Sau khi lắng nghe vài phút, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trời ạ.
Anh ta nghe được cái quái gì vậy?
Không phải bà chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là do bố của Lâm Thanh hại chết, chính bố của Lâm Thanh – người đang nắm thóp anh ta lại là người đã gây ra vụ tai nạn xe và giết chết bà Trần.
Mẹ ơi, làm sao điều này có thể xảy ra vậy?
Trong lúc anh ta đang bàng hoàng, bên trong nhà thờ vang lên tiếng khóc nức nở của quản gia, tiếng kêu thảm thiết của quản gia vọng ra từ nhà thờ tổ tiên, lần này ông ấy không cố gắng kìm nén nên giọng nói càng lớn hơn.
“Ông chủ, bà chủ, cầu xin các người phù hộ cho cô hai bình an vô sự, cô ấy bị cậu cả chọc giận đến mức động thai, mất mấy tiếng đồng hồ mới cứu được đứa nhỏ, bị giày vò như vậy thật sự không thể chịu nổi nữa.
Còn có, các ngài trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ để chuyện năm đó không bị để lộ, ngàn vạn lần đừng để cậu cả và cô hai biết được, nếu không sẽ rối tung lên mất. Nếu cậu chủ biết chuyện này thì cậu ấy nhất định sẽ lấy nó ra để uy hiếp em rể cậu ấy. Đến khi đó, nhà họ Lâm sẽ không được một ngày nào yên ổn, mà nếu để cô hai biết chuyện này thì càng thêm nghiêm trọng, cô ấy sẽ rất hận chồng mình, từ nay về sau có thể sẽ đường ai nấy đi.”
Sinh Từ lặng lẽ đi ra ngoài, anh ta cũng không định trộm giấy tờ nhà đất nữa, bởi vì anh ta đã nghe thấy một bí mật rất đáng sợ.
Mà bí mật này có thể giúp cậu cả đoạt lại cổ phần và quyền kiểm soát nhà họ Trần từ trong tay Lâm Thanh.
Biệt thự ngoại ô.
Khi Dương Tâm và Thẩm Thành đến thì nơi này đã trống không.
Một nhóm vệ sĩ đã lục soát căn biệt thự cũng không phát hiện được gì.
Minh Dũng sải bước tới chỗ Dương Tâm gật đầu, nói: “Thưa cô, bên trong không có ai, cũng không có dấu vết đánh nhau, hẳn là người ở đây đã rời khỏi, cũng có thể đã bị đưa đi mà không phản kháng.”
Dương Tâm nghiêng đầu nhìn Thẩm Thành hỏi: “Anh, anh thấy thế nào?”
Thẩm Thành quét mắt nhìn xung quanh một lượt, ung dung nói: “Hẳn là bọn họ bị người khác lừa đi.” Dương Tâm gật đầu, tiếp lời: “Em cũng đoán vậy, nếu đúng là tự rời đi, Hà Hà sẽ không cắt đứt liên lạc với em. Bây giờ dù em đã sử dụng phương thức đặc biệt để liên lạc với cô ấy nhưng vẫn không được, như vậy có thể cô ấy kết luận rằng cô ấy đã bị cưỡng chế đưa đi.”
Nếu đúng là như vậy thì tình hình của Lục Gia Bách đang rất nguy hiểm.
Cô phải làm sao mới có thể cứu anh đây? Đừng hỏi cô tại sao lại tin tưởng anh đến như vậy, cũng đừng nói anh có thể sẽ vứt bỏ cô, bởi vì bất kể người trên đời này có quay lưng lại với cô thì Lục Gia Bách cũng sẽ không như vậy. Cô tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho mình, làm sao một người đàn ông nguyện chết vì cô lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô chứ?
Do đó, lệnh truy sát này chắc chắn là do có người cố ý hạ lệnh, chứ không liên quan gì đến anh. “Làm sao bây giờ?” Thẩm Thành trầm giọng hỏi.
Dương Tâm đứng tại chỗ, trầm mặc ba phút đồng hồ, sau đó mới nghiêng đầu về phía Dương Tùy Ý, nói: “Đầu tiên, điều động tất cả các thế lực của Tu La Môn ở Hải Thành, tìm kiếm tung tích của Nam Kiên và Lạc Hà trong toàn thành phố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.