Chương trước
Chương sau
Sau lưng truyền đến tiếng nhắc nhở của Lục Gia Bách.
Tô Yến vô thức quay đầu lại, cúi người định nhặt tấm hình kia lên, nhưng trước đó, đã có người nhanh hơn cô ta một bước, Lục Gia Bách duỗi tay ra, nhặt tấm hình kia lên. Anh tùy tiện liếc mắt một cái, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Đây là bạn của cô à?”
Sau khi nghe xong lời này thì Tô Yến hoàn toàn yên tâm. Xem ra thật sự không giữ lại được chút ký ức nào cả, người đàn ông này đã hoàn toàn quên hết mọi thứ về Dương Tâm rồi.
“Thủ lĩnh, Đại trưởng lão có việc gấp muốn gặp ạ!”
Lục Gia Bách ném tấm ảnh kia lên cái khay Tô Yến đang bưng trên tay, lần nữa ngồi xuống ghế sô pha và nói: “Mời ông ta vào.”
Tô Yến vội vàng đi ra ngoài.
Lúc tới chỗ cầu thang, cô ta đụng phải Đại trưởng lão đang đi lên.
“Tôi chuẩn bị nói với cậu ấy về chuyện Tu La môn xâm phạm vào địa bàn của Ám Long, khiến Ám Long tử thương vô số, để xem cậu ấy sẽ phản ứng như thế nào.” Đại trưởng lão nhỏ giọng nói.
Tô Yến gật nhẹ đầu: “Cố gắng thăm dò, tuyệt đối đừng kích thích đến anh ấy đấy.”
“Ừ.”
Đại trưởng lão đi vào phòng làm việc, chào hỏi với Lục Gia Bách. Lục Gia Bách nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gấp gì cần tìm tôi vậy?”
“Thủ lĩnh, khoảng thời gian này Tu La môn có hơi ngang ngược, bọn họ tấn công quy mô lớn vào các phân bộ của Ám Long, gây nên vô số thương vong, chúng ta phải đối phó thế nào bây giờ?”
Lục Gia Bách hơi nhíu mày lại, khí lạnh bắn ra tứ tung, có vẻ như vô cùng giận dữ. Anh nói: “Lại là Tu La môn! Ha, cứ liên tục khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác, bọn họ tưởng rằng tôi không dám khai chiến với bọn họ hay sao? Nếu bọn họ đã muốn chết, vậy thì cứ tiêu diệt bọn họ luôn là được rồi, vừa lúc mượn thế lực của bọn họ để mở rộng thực lực của Ám Long luôn!”
Đại trưởng lão im lặng một chút, sau đó ướm lời nói: “Có một câu rất hay như thế này, bắt giặc phải bắt vua trước, như vậy thì có thể giảm bớt được rất nhiều thương vong.”
“Ồ?”
Lục Gia Bách có chút hứng thú nhìn ông ta, nhướng mày hỏi: “Ông có biện pháp để bắt được Môn chủ của Tu La môn sao? Người phụ nữ kia từ trước đến nay đều là rồng thần chỉ thấy đầu chứ không thấy đuôi, chẳng ai biết được ranh giới cuối cùng của cô ta là ở đâu cả, chẳng lẽ ông lại biết được sao?”
Đại trưởng lão vội vàng gật đầu đáp: “Tôi cũng chẳng có tài năng gì, chỉ là năm năm trước, tôi đã gài một nhóm đặc công vào Tu La môn, trong số đó có một người biểu hiện xuất sắc, được điều tới trụ sở chính của Tu La môn. Theo tin tức cậu ta truyền về thì Môn chủ của Tu La môn chính là đứa con gái bị vứt bỏ của một nhà quyền thế trong giới thượng lưu của Hải Thành, Hoa Hạ, cũng chẳng biết có phải là thật hay không nữa.”
“Con gái của một gia đình quyền thế? Đại trưởng lão, ông đang đùa với tôi đấy à? Tại sao con gái của một gia đình quyền thế lại có thể lãnh đạo mấy chục ngàn đặc công và trở thành người cầm quyền của Tu La môn được cơ chứ?”
Ánh mắt của Đại trưởng lão có mấy phần âm u, ông ta hơi cúi đầu, kể ra toàn bộ các thân phận lớn của Dương Tâm cho Lục Gia Bách biết. “Một người có nhiều thân phận như vậy, cho dù có thật sự là Môn chủ của Tu La môn thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.”
Khóe môi Lục Gia Bách cong lên, kéo ra một nụ cười như có như không, anh hỏi: “Người ông nhắc đến chính là đứa con gái bị vứt bỏ của nhà họ Dương ở Hải Thành, tên là Dương Tâm ấy hả? Ở bên ngoài còn có lời đồn rằng cô ta là lá ngọc cành vàng thạt sự của nhà họ Thẩm nữa kìa.”
Đại trưởng lão ngẩn người, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
‘Tại sao cậu ta lại biết Dương Tâm?’ Ngẫm lại một chút thì ông ta cũng hiểu ra.
‘Thằng nhóc này chỉ quên những chuyện khi cậu ấy ở chung với Dương Tâm mà thôi, còn những chuyện nổi tiếng trên toàn thế giới của Dương Tâm thì hẳn là cậu ấy không quên được.’ Nếu như anh mà quên hết sạch mọi chuyện thì ông ta mới thấy nghi ngờ ấy.
“Thủ lĩnh cũng từng nghe nói về… Cô cả nhà họ Dương, Dương Tâm sao?”
“Ừm, đã từng nghe nói đến, nhưng mà chưa gặp bao giờ, không biết cô ta trông như thế nào? Quả thật là rất lợi hại ha. Ông muốn nói rằng cô ta chính là Môn chủ của Tu La môn sao?”
Đại trưởng lão gật đầu, đáp: “Theo như tin tức của đặc công truyền về thì đúng là như vậy, tôi muốn xin thủ lĩnh ra lệnh truy sát. Chỉ cần giết Dương Tâm thì Tu La môn sẽ như rắn mất đầu, một khi bọn họ rối loạn lên, chúng ta có thể nhân lúc vườn không nhà trống mà tiến vào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.