Chương trước
Chương sau
Phó Linh Ngọc trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm anh ta: “Tự thú? Cả đời trong tù? Anh, em là em gái anh, là em gái ruột của anh. Sao anh có thể nói với em những lời này?”
“Không thì sao? Anh phải làm thế nào? Tha cho kẻ chủ mưu như em? Vậy năm người kia phải chết oan sao?”
Phó Linh Ngọc bỗng nhiên buông cánh tay anh ta ra rồi rưng rưng nhìn: “Anh, vì Dương Tâm mà ngay cả em gái ruột như em anh cũng không cần. Anh đúng là tình thâm nghĩa trọng với cô ta. Đáng tiếc, cô ta chỉ là một kẻ tàn hoa bại liễu, là một tiện nhân bị Lục Gia Bách chơi hỏng, cả đời này cũng không…”
Một tiếng “Bốp” giòn giã vang lên.
Cái tát này của Phó Đức Chính dùng không ít lực, khiến cô ta va vào cửa.
“Trước kia dù em tùy hứng thế nào nhưng cũng không ác độc. Chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, em đã biết thành một kẻ lòng dạ rắn rết, thối nát từ bên ngoài đến bên trong. Nhà họ Phó có đứa con gái như em đúng là gia môn bất hạnh. Em cứ chấp mê bất ngộ như vậy, đừng nói là anh, ngay cả bố cũng không giữ được cái mạng này cho em.”
Phó Linh Ngọc ôm gò má rồi cười một cách lạnh lùng, điên cuồng: “Em là công chúa điện hạ của Trung Hoa, bố em nắm trong tay quyền cao chức trọng, là người đứng đầu. Ai dám làm gì em? Chứ đừng nói đến việc vụ tai nạn này không liên quan đến em. Ai dám đổ oan cho em?”
Phó Đức Chính lắc đầu, từ từ đi về cửa: “Anh thật sự không nên đi chuyến này. Em đã không thể cứu nổi nữa. Nếu em cứ chấp mê bất ngộ như vậy thì anh cũng không thể nói gì hơn. Chờ kết quả điều tra đi.
Tòa phán tử hình thì là tử hình, không ai cứu nổi em.”
Nói xong, anh ta quay người rời khỏi phòng.
Phó Linh Ngọc muốn đuổi theo nhưng bị bảo vệ cản lại.
Phó Linh Ngọc gào lên ở cửa: “Từ nhỏ em đã yếu ớt nhiều bệnh, bố mẹ luôn cưng chiều em như báu vật trong tay. Em mà chết đi thì sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn không lành trong lòng họ. Bọn họ sẽ hận Dương Tâm thấu xương, nghiền xương cô ta thành tro bụi.”
Bước chân của Phó Đức Chính dừng lại một chút, đột ngột quay đầu lại rồi nhẹ nhàng phun một câu: “Bố không có nhỏ mọn như em nghĩ, ông ấy có thể tha cho nước Hạ thì cũng có thể tha cho Dương Tâm. Em tự giải quyết cho tốt đi.”
Hai chân của Phó Linh Ngọc mềm nhũn đi, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Cô ta thật sự xong đời sao?
Bố mẹ sẽ thật sự trơ mắt nhìn cô ta chết đi sao?
Không, không thể!
Chỉ cần cô ta chết không nhận thì không ai có thể định tội được.
Biệt thự tư nhân ở vùng ngoại thành.
Thẩm Thanh Vi ngồi trên ghế sa lon nghiến răng ken két, rõ ràng là vô cùng tức giận.
“Phó Linh Ngọc thất bại, nhà họ Vương cũng thất bại, Cố Ngọc Hiểu không muốn sống nữa, Dương Nhã biến thành kẻ ngốc. Đối phó với Dương Tâm chẳng ai có kết cục tốt. Nhiều người như vậy mà chẳng có lấy một ai đối phó được với Dương Tâm, đúng là một đám thùng cơm.”
Trần Cát Phượng nâng chén trà lên, khẽ nhấp một miếng rồi thản nhiên nói: “Có lẽ chưa đến lúc cô ta chết, nhưng mà cũng sắp rồi. Chờ bên phía Tô yên đắc thủ, con có thể mượn tay Lục Gia Bách giết chết cô ta. Chết trong tay người mình yêu khiến cô ta sẽ đau khổ hơn gấp mấy lần chết trong tay người bình thường.
Nghe thấy vậy, Thẩm Thanh Vi lập tức sôi sục tinh thần.
“Mẹ, bên phía Tô Yến có tiến triển gì không?”
Trần Cát Phượng lạnh lùng liếc cô ta một cái, nói một cách không vui: “Cô cứ không giữ được bình tĩnh như vậy thì sau này làm sao điều khiển được con ngựa hoang Lục Gia Bách kia? Nếu cô cứ không nghe lời như vậy, tôi sẽ thật sự từ bỏ cô.”
Thẩm Thanh Vi biến sắc.
Bây giờ Thẩm Thành đã công bố thân phận của Dương Tâm với bên ngoài. Người ngoài đều đang mắng cô ta là đứa con hoang không rõ cha đẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.