Chương trước
Chương sau
Nhìn cục bột ở dưới chân, trong mắt của Thẩm Thành hiện lên sự dịu dàng.
Tâm Tâm khi còn nhỏ có lẽ cũng đáng yêu như vậy nhỉ.
Anh ta đã bỏ qua sự trưởng thành của em gái, giờ đây nhìn đứa cháu gái cũng giống như vậy, có thể bù đắp phần nào sự hối hận trong lòng của anh ta.
“Được, ngủ cùng với cậu.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại ngồi ở dưới đất thế ạ?”
Ở đầu cầu thang phát ra tiếng kêu kinh ngạc của Thẩm Thanh Vi, cô ta sải bước đi xuống bậc thang và đưa tay ra đỡ Lâm Vũ Loan dậy.
Dương Tuỳ Ý và Lục Minh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt của nhau đều hiện lên ánh sáng tinh nghịch xảo quyệt.
“Hừm, đồ trơ trẽn, rõ ràng biết được mình không phải là con gái của nhà họ Thẩm mà vẫn chiếm lấy thân phận con gái ruột của mẹ tôi.”
“Đúng, đồ già nua không biết xấu hổ, nếu tôi là cô thì đã thu dọn đồ đạc và cút xéo rồi, hại đến con gái ruột nhà người ta có nhà mà không thể về, cô giả nai như vậy, ông trời có biết không nhỉ?”
“Có lẽ là không biết rồi, nếu không thì đã sớm bắt cô ta đi rồi.”
“Ừm, mà bây giờ bắt cũng chưa muộn, ông trời ạ, mỗi ngày ông đều đang bắt người, tại sao không bắt nốt cái tên này đi vậy ạ?”
“…”
Hai anh em kẻ xướng người hoạ, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Thẩm Thanh Vi bắt đầu run rẩy dữ dội, nước mắt lưng tròng nhìn lấy Lâm Vũ Loan.
“Mẹ, mẹ ơi, con không hề muốn chiếm lấy thân phận của Dương Tâm, nếu như mẹ muốn để cô ta trở về thì con cũng sẽ đối xử cô ta như chị em gái vậy, nhưng cô ta dạy dỗ con của mình bôi nhọ con như vậy thì cũng có phần quá đáng rồi đấy ạ.”
Lâm Vũ Loan lạnh lùng liếc nhìn: “Hai đứa câm miệng lại cho tao, nếu ăn nói xằng bậy nữa thì tao gọi cảnh sát đến tóm cổ chúng mày đi.”
Cậu chủ nhỏ Dương “xuỳ” một tiếng.
Rồi liền đến lượt cậu chủ nhỏ nhà họ Lục “hừ” một tiếng.
Thẩm Thanh Vi rưng rưng nước mắt nhìn lấy bố Thẩm, nghẹn ngào nói: “Dường như gia đình này không thể chứa con nữa rồi, bố, mẹ, hay là hai người đuổi con ra ngoài đi, giờ đây những đứa trẻ đã đến rồi, cách Dương Tâm về nhà nhận người thân cũng chắc không lâu đâu ạ, con không ở đây tự rước nhục cho mình đâu ạ, bố mẹ hãy để con rời khỏi đi ạ.”
Cậu chủ nhỏ Dương khom lưng và nôn khan.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục cũng học theo, cũng khom lưng và nôn khan.
“Quá kinh tởm rồi.”
“Thật là không biết xấu hổ.”
Lâm Vũ Loan tức đến hai chân bủn rủn và lại ngồi phịch xuống cầu thang.
Thẩm Thành khẽ rũ mắt xuống và khoé miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Xem ra anh ta đã đúng khi đưa những đứa nhóc về nhà họ Thẩm.
“Đi thôi, cậu đưa các con đi nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi cũng được đấy, nhưng phòng phải cách bạch liên hoa xa một chút ạ.”
“Đúng ạ, càng xa càng tốt.”
“…”
Lâm Vũ Loan nghiến chặt răng, trơ mắt nhìn những tên nhóc khốn kiếp này theo Thẩm Thành đi lên phòng ngủ ở lầu hai.
“Khốn nạn, cái tên khốn nạn này có phải muốn tức chết tôi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.