Chương trước
Chương sau
“Những, những người này đều được cháu tài trợ sao?”
Dương Tâm mỉm cười gật đầu: “Tổng cộng có 43520 sinh viên đại học, đều là những đứa trẻ bước ra từ vùng núi. Cháu tài trợ cho mỗi người bọn họ ba tỷ tiền học bổng, tổng cộng là hơn một trăm hai mươi nghìn tỷ. Những đứa trẻ này đều đến tìm cháu, còn vì cháu mà thành lập một nhóm lớn và chuẩn bị ký một bức thư, công bố giấy chứng nhận chuyển tiền mà con đã tài trợ cho chúng.”
Bà Lục cười: “Đúng là một nhóm trẻ ngoan, biết đền ơn, nhưng đây cũng chỉ là kết quả của việc gieo nhân nào gặt quả đó.
Cháu tốt bụng, đã bỏ tiền túi ra để giúp đỡ bọn chúng nên bọn chúng mới cảm ơn từ tận đáy lòng.”
Dương Tâm vươn tay ra ôm lấy bà Lục, tựa đầu vào vai bà ấy, cảm thấy có chút phiền muộn, ung dung nói: “Thế gian có lừa dối cháu, sỉ nhục cháu, thậm chí mắng cháu, chà đạp cháu cũng không quan trọng. Chỉ cần nhà họ Lục không chán ghét cháu là được. Có lẽ mọi người là người thân yêu nhất, người cháu ỷ lại nhất trên đời này.”
Bà Lục vươn tay vỗ vào sau lưng cô, nghẹn ngào nói: “Không sao đâu, có nhà họ Lục làm chỗ dựa là đủ rồi. Kẻ nào muốn làm gì cháu thì đều sẽ không bỏ qua dù chỉ một người. Dù cháu có chọc thủng trời thì cũng có nhà họ Lục đỡ cho cháu rồi.”
“Vâng.”
Dương Tùy Ý vội vàng chạy xuống lầu, khuôn mặt cậu nhóc ủ rũ, nét mặt rất tệ.
Bây giờ cậu nhóc rất tức giận, thực sự rất tức giận nên đám ruồi muỗi bên ngoài cũng gặp phải họa.
Thấy con trai sải bước đi về phía cửa, Dương Tâm trợn mắt, nhắc nhở ở phía sau: “Không được giết ai, bị thương thì không sao, cứ trực tiếp ném vào bệnh viện là được.”
“…”
Mười phút sau, bên ngoài có từng đợt hét thất thanh.
Bà Lục có chút tò mò hỏi người giúp đang vội vàng chạy vào: “Ở ngoài cửa xảy ra chuyện gì vậy, cậu chủ nhỏ không giết ai chứ?”
Sắc mặt cô giúp việc tái nhợt, như vừa nhìn thấy chuyện gì đó rất kinh khủng, cả người run lên, lời nói cũng không lưu loát, hồi lâu cũng không nói ra được lý do.
Bà Lục có tính sốt ruột, thấy cô ta không giải thích được rõ ràng, liền đẩy cô ra rồi sải bước đi ra khỏi phòng khách.
Dương Tâm cũng tò mò không biết nhóc con đó đã làm chuyện gì kinh ngạc, cũng đi theo ra ngoài. Khi bà Lục vừa bước qua bậc thang, một con rắn lớn ập đến trước mặt bà ấy khiến bà ấy sợ hãi hét lên một tiếng “A”, lùi lại liên tiếp mấy bước và va vào ngực của Dương Tâm.
“Rắn, rắn, bên ngoài có rất nhiều rắn.”
Quản gia ở dưới bậc thang lao lên, đạp mấy con rắn lớn dưới chân, nói với bà Lục và Dương Tâm: “Thưa bà chủ, mợ chủ, cậu chủ đã mở cửa hang rắn, bên trong có hàng ngàn con rắn chui ra.”
“…”
Bà Lục bị chọc giận đến mức bật cười lớn: “Nhóc con đó, xem ra lúc nó chọc mẹ vẫn còn nhẹ tay, nếu không làm sao bây giờ mẹ có thể đứng yên ở đây?”
Dương Tâm không có vui vẻ như bà chủ, cau mày nói: “Mỗi người có thể chất khác nhau, có người bị rắn cắn trúng nọc độc vẫn có thể kéo dài một hai giờ, có người sẽ bị chết ngay tại chỗ. Nghe những tiếng hét thảm thiết bên ngoài, có lẽ cũng có nhiều người đã bị cắn, nhưng đừng có mà giết người.”
Quản gia cười nói: “Mợ chủ, đừng lo lắng. Mấy con rắn này ăn được, không có độc, khi bị cắn cùng lắm chỉ sưng lên vài ngày, tiêm một mũi thuốc chống viêm là sẽ không sao nữa.”
Dương Tâm vẫn có chút lo lắng như cũ, quay đầu nhìn bà Lục: “Tốt hơn hết vẫn nên phái vệ sĩ đi bắt hết rắn trong biệt thự. Làm lớn chuyện thì sẽ khó có thể thu dọn.”
Bà Lục xua tay, vẻ mặt bà ấy hờ hững: “Cứ để nó làm loạn đi, mấy ngày nay chúng ta phải chịu nhiều bực tức, dù sao cũng phải đòi lại chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.