Dường như bố Thẩm cũng đã nhận ra sự xa cách và kháng cự của cô, nên sau khi đi được hai bước lại chậm chạp dừng bước, ánh mắt ông ấy dừng lại trên người cô vài giây, có chút băn khoăn nói: “Con gái à, bố không biết sở thích của con, cho nên chỉ có thể… Nếu như con muốn ăn cái gì, cứ nói với Thẩm Thành, sau đó để cho anh con chuyển lời cho bố, bố sẽ đi mua cho con, được không?”
Dương Tâm nhắm mắt lại không nói gì.
Hiện tại người duy nhất mà cô tin tưởng, người duy nhất cô dựa vào chỉ có Lục Gia Bách, ngoại trừ anh ra, cô không dám tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Ngã một lần khôn hơn một chút, lần này cô đã chịu thiệt thòi quá lớn, trả giá một cái giá quá đắt, sau này có liên quan gì tới người khác, cô cũng sẽ giữ lại một phần đầu óc, chừa lại một đường lui.
“Bác trai ạ, Tâm Tâm chỉ vừa tỉnh, người còn có chút mơ hồ, có chuyện gì chờ sau khi cô ấy khôi phục đã rồi nói sau.”
Lục Gia Bách mở miệng, bầu không khí trong phòng đang đông cứng liền dịu đi không ít.
“Được, được, được.” Bố Thẩm vừa đồng ý, vừa nhấc chân lui về phía sau: “Cậu Lục à, vậy nhờ cậu chăm sóc cho Tâm Tâm, có cần bất cứ việc gì cứ nói với Thẩm Thành, nhất định nó sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu.”
“Không dám.”
Sau khi nhìn thấy hai bố con đi ra ngoài, Lục Gia Bách đưa tay đỡ Dương Tâm ra khỏi lồng ngực của mình.
“Có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067745/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.