“Anh, anh phải làm sao đây? Anh, anh có thể động em sao? Nếu như anh di chuyển em, liệu có khiến em bị thương lần thứ hai không?”
Người đàn ông trước giờ chưa luôn bình chân như vại, cho dù có bị núi Thái Sơn đè ép mặt cũng không thay đổi sắc, lúc này lại bơ vơ như một đứa trẻ vậy, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Dương Tâm cắn chặt môi, cơn đau dữ dội ập đến, miễn cưỡng lắm mới lấy lại được một chút lý trí, cả người không còn ngây ngây dại dại nữa.
“Đứa bé, đứa bé có thể không giữ được, anh, em hận, bọn họ đáng chết, thật sự là đáng chết.”
Trong đôi mắt đại bàng của Thẩm Thành có nước mắt đang chuyển động.
Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất này, chưa bao giờ thỏa hiệp và không biết sợ hãi là điều gì, lúc này lại cảm nhận được sự bất lực.
“Đừng, đừng nói nhảm nữa, anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất trên thế giới này, nhất định sẽ giữ được con của em, nhất định.”
Dương Tâm không khỏi cười khổ, đau đớn nói: “Em bị bọn họ hạ thuốc mê, trong cơn tức giận đã làm động thai, còn cố gắng dùng thuật thôi miên để thoát thân.”
“Anh à, đứa bé không giữ được, em là Vô Danh, em là thần y nổi danh khắp thế giới, em biết rõ thân thể em, thai nhi còn chưa thành hình, nhưng giờ đã hóa thành vũng máu, không thể giữ được.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thành méo mó, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là ai làm? Rốt cuộc là ai muốn tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067733/chuong-678.html