Chương trước
Chương sau

Ánh mắt Dương Nhã trở nên khát máu cùng tàn nhẫn, cô ta giễu cợt: “Nói lại lần nữa cũng như vậy thôi, tôi nói để cô cùng bố tôi, bố nuôi cô, lên giường.”
Lòng bàn tay đặt bên hông của Dương Tâm chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.
Lần này cô đã nghe rõ, cũng đã hiểu.
Hai bố con này chẳng lẽ bị điên rồi?
Cô lạnh lùng nhìn Dương Thành đang ngồi trên đệm thưởng thức trà, ánh mắt như lưỡi dao lạnh thấu xương: “Ông Dương, ông dung túng cho con gái mình làm ra loại chuyện không bằng heo chó như thế này sao? Nếu như làm như vậy, cả đời này sẽ bị hủy hoại.”
Dương Thành không nói.
Dương Nhã cười lạnh: “Người bên ngoài chỉ sẽ cho rằng cô không chịu nỗi cô đơn mà dụ dỗ bố nuôi của mình, sẽ không đùn đẩy trách nhiệm lên người bố tôi, Dương Tâm, thế nào, món quà này cô có thích không? Sau hôm nay, cô sẽ trở thành kẻ đê tiện bị người người phỉ nhổ, vĩnh viễn cũng không thể nào xoay người.”
Dương Tâm tức giận đến bật cười.
Cô cho rằng Dương Thành nhiều nhất cũng chỉ dùng mối thù hận giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trần để uy hiếp cô và ép cô phải thỏa hiệp, nhưng không ngờ lại dùng mưu kế bẩn thỉu như vậy.
Đầu óc cô choáng váng, cô nhớ đến việc trước khi vào phòng bao đụng phải một nhân viên phục vụ đang đẩy xe hoa.

Dương Tâm tức giận đến mức não phình ra.
Dương Thành chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Dương Tâm, lạnh nhạt nói: “Mày hủy hoại hai đứa con gái của tao, khoản nợ này tao nhất định phải tính toán với mày, địa vị của Thanh Vi ai cũng không thể lay chuyển, kể cả mày, cho nên chỉ có thể hy sinh mày.”
Trong mắt Dương Tâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo hủy diệt thiên hạ.
Cô chưa bao giờ tức giận đến như vậy.
Đây vẫn là lần đầu tiên.
Bây giờ cô hận không thể nào cầm súng lên trút hết ra, giết sạch tất cả mọi người không chừa một mảnh giáp nào.
Bụng truyền đến cơn đau nhức, có lẽ do quá kích động nên đã làm động thai, nhưng cô vẫn thờ ơ.
Cho dù biết lúc này dùng thuật thôi miên sẽ làm hại đến đứa bé trong bụng nhưng cô không còn cách nào khác Nếu như để bọn họ thực hiện được kế hoạch, cô, bao gồm cả các con của cô, cả đời này sẽ không thể ngẩng cao đầu lên được.
Dụ dỗ bố nuôi của mình, tội lớn biết bao nhiêu?
Trong thời đại công nghệ số ở khắp mọi nơi, hễ mà hơi làm sai chuyện gì, đều có thể sẽ bị người ta phỉ nhổ.
Huống chi loại chuyện giẫm đạp lên ranh giới đạo đức, làm trái luân thường đạo lý này, một khi truyền ra ngoài, còn không phải cả đời này sẽ bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng sao?
Dương Thành…
Dương Nhã…
Thẩm Thanh Vi…
Sao bố con ba người dám?
Sao các người dám!
Dương Tâm cực kỳ tức giận, toàn thân bắt đầu kịch liệt run rẩy, cơn đau đớn từ bụng dưới truyền đến.
Cô biết rằng mình không thể giữ được đứa bé này, nhưng cô không ngăn được động tác của mình, cũng không kiềm chế được cơn tức giận.
Dương Nhã có chút đắc ý vênh váo, cô ta nhìn sâu vào mắt cô, cười nham hiểm: “Sau ngày hôm nay, tôi hoàn toàn có thể giẫm đạp cô dưới lòng bàn chân, tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, ha ha ha, Dương Tâm, hôm nay cô kêu trời trời cũng không nghe kêu đất đất cũng không thấu, Cho dù có đưa cô điện thoại, cô cũng không thể gọi được, bởi vì căn phòng này đã được lắp đặt thiết bị che chắn, nên cô cứ thong thả mà hưởng thụ, trải nghiệm cảm giác bị hàng ngàn người phỉ nhổ, haha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.