“Cô Phó Linh Ngọc nào, giờ cô ấy là công chúa điện hạ rồi, chú ý cách xưng hô của bà đi nhé.”
Bà Triệu kinh ngạc, bị dọa đến mức mồ hôi lạnh đầy trán, lập tức sửa miệng: “Vâng vâng vâng, tôi hồ đồ quá, tôi hồ đồ quá, ừm…, tôi có chuyện gấp muốn gặp công chúa điện hạ, mời cô thông báo một tiếng.”
Trong điện thoại truyền đến một trần ồn ào, một lúc sau, giọng nói của Phó Linh Ngọc vọng ra: “Tôi là Phó Linh Ngọc, bà là?”
“Linh Ngọc à, là bác Triệu đây.”
“Là bà Triệu à, bà tìm tôi có chuyện gì không?”
Bà Triệu nắm chặt điện thoại, hớn hở nói: “Linh Ngọc…”
“Tôi nghĩ bà Triệu nên gọi tôi là công chúa điện hạ sẽ hay hơn, gọi như vậy sẽ lịch sự hơn, bà nghĩ sao?”
Bà Triệu sa sầm mặt, ánh mắt có vẻ hơi khó chịu.
Nhưng nghĩ đến việc nhà họ Phó có thể mang lại lợi ích to lớn cho nhà mẹ đẻ của bà ta, bà ta lại cố gắng áp chế sự khó chịu trong lòng mình xuống.
“Được được, công chúa điện hạ, bác gọi công chúa điện hạ là được chứ gì, điện hạ, bác có một tin vô cùng tốt lành muốn nói với cháu đây.”
“Hửm? Tin gì thế? Nói ra nghe thử.”
“Con tiện nhân nhà họ Lê kia bị bệnh ung thư ác tính, sống không được bao lâu nữa đâu, nhân cơ hội quý báu này, cháu có muốn về Hải Thành một chuyến giành lại Triệu An không?”
“Lê Vãn Trinh bị bênh ung thư á?” Phó Linh Ngọc kích động hỏi: “Bà chắc chắn cô ta bị bệnh ung thư ác tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067699/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.