“Cô đừng tưởng rằng bản thân mới có chút thành tựu mà đã muốn làm xằng làm bậy. Ngọc tỷ là di sản quan trọng nhất của Hoa Hạ, nó liên quan đến sự thăng trầm của một quốc gia. Nếu cô muốn làm bất cứ điều gì đối với nó thì cô phải hỏi chúng tôi xem chúng tôi có đồng ý không.”
“Dương Tâm, hôm nay chắc chắn cô sẽ bị giam ở trong ngục rồi. Đừng tưởng rằng cô có thể nghĩ ra cái thủ đoạn rách nát như vậy là có thể tránh được mọi hành vi phạm tội.”
Dương Tâm với lấy hộp gấm trước máy quay, lấy ngọc huyết bên trong ra ngắm nghía.
Phó Đức Chính và người phụ trách bảo tàng bước ra khỏi hậu trường.
Dương Tâm nhướng mày nhìn Phó Đức Chính, nở nụ cười nhàn nhạt như có như không: “Anh Phó, ngọc thì tôi đã tìm được cho anh rồi, nhưng mọi người có mặt dường như không tin đây là sự thật. Mấy người hãy tự xử lý đi.”
Phó Đức Chính nghiêng đầu nhìn người phụ trách bảo tàng và trầm giọng hỏi: “Ông nghĩ như thế nào?”
“Chuyện này…” Người phụ trách bảo tàng ngập ngừng: “Cậu Phó à, bây giờ các chuyên gia đều nói khối ngọc trước là thật. Cô Dương lại lấy ra một khối ngọc giống hệt như vậy, thật sự là không có sức thuyết phục lắm.”
Ánh mắt của Phó Đức Chính lạnh lùng quét qua, sức ép vô hình bùng nổ khắp cơ thể.
Người phụ trách sợ hãi lùi lại phía sau hai bước. Phó Đức Chính là ai chứ?
Con trai trưởng nắm trong tay quyền cao chức trọng, ai dám làm càn trước mặt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067688/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.