Vẻ mặt Trần Uyên rét lạnh, trong mắt lóe lên tia do dự.
Cô ta có cần đưa Lâm Thanh vào trong gặp mặt bố cô ta không?
Giữa bọn họ có quá nhiều mâu thuẫn, có lẽ để bọn họ ngồi lại nói chuyện với nhau, nút thắt trong liền được gỡ bỏ.
Thời gian của bố không có nhiều, ông luôn nhắc lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào bảy năm trước, nếu như để Lâm Thanh gặp mặt ông, hóa giải ân oán năm đó, có khi ông cũng sẽ yên tâm một chút.
Nghĩ đến đây, cô ta từ từ nhắm mắt lại, khóe môi cứng nhắc nói ra một câu: “Mời anh ta lên gặp bố tôi.”
Quản gia lập tức nói vâng, sau đó vội vàng ra khỏi phòng khách.
Sau một lúc, dưới sự dẫn đường của quản gia Lâm Thanh tiến vào trong.
Trần Uyên từ sô pha đứng lên, bước nhanh đến phía cửa cầu thang.
Quản gia thấy Lâm Thanh đứng ngây ra tại chỗ, liền đưa tay đẩy nhẹ cánh tay anh, thấp giọng nói: “Cô chủ muốn anh cùng cô lên trên, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lâm Thanh phản ứng lại, vội vàng cất bước đi lên trên.
Đi lên lầu hai, Trần Uyên đột nhiên dừng bước, lạnh nhạt nói: “Bất kể là bố em có nói gì, em cũng hi vọng anh có thể nhường ông ấy, ông ấy sống không quá ba ngày nữa rồi.”
Lâm Thanh mím đôi môi mỏng, khó khăn thốt ra một chữ: “Được.”
Trong phòng ngủ.
Bố Trần đã ngồi dựa vào đầu giường, đang ôm ngực thở hổn hển.
Trần Uyên trông thấy liền vội vàng chạy lại, chuẩn bị đỡ ông ta nằm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067668/chuong-610.html