Chương trước
Chương sau
Dương Tâm vỗ vỗ bả vai của cô: “Nhớ kỹ những lời vừa rồi ta nói với con, lần này con rời đi, con đường phía trướng mênh mông mờ mịt, chỉ có tự mình chăm sóc chính mình.”
“…”
Đưa mắt nhìn chuyên cơ chậm rãi bay lên đỉnh đầu rồi phóng tới chân trời, trên mặt Dương Tâm tràn đầy phiền muộn.
Cả đời này của cô chỉ sợ chắc chắn phải ở lại Hải Thành, bên ngoài trời cao biển rộng, để cho đồ đệ nhỏ đi xông pha một lần cũng tốt.
Khách sạn Thế Kỷ.
Lễ đính hôn của hai nhà Thẩm Cố đang được tiến hành từng bước.
Trong góc phòng.
Dương Tùy Ý chỉ tay về phía giữa đài đính hôn, hỏi Lục Minh ở bên cạnh: “Kẻ lỗ mãng, em nguyện ý để người phụ nữ kia làm mợ của chúng ta sao?”
Lục Minh nhìn theo phương hướng ngón tay của cậu bé chỉ, ánh mắt rơi vào trên người Cố Ngọc Hiểu, rất nghiêm túc mà lắc đầu: “Một đóa Bạch Liên Hoa, nhìn mà thấy chướng mắt, ai thích để cho cô ta làm mợ của chúng ta? Cô ta có tư cách gì làm mợ của bản thiếu gia?”
Dứt lời, cậu nhóc lại nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tùy Ý, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Anh có phải lại định gây sự hay không?”
Trên mặt Dương Tùy Ý lộ ra vẻ thú vị đùa ác, trong mắt có ánh sáng giảo hoạt lóe lên.
“Còn hai mươi phút nữa cử hành nghi thức đính hôn, nếu như không muốn cô ta làm mợ của chúng ta thì liền nghĩ biện pháp phá hư bữa tiệc này đi.”
Vẻ mặt Lục Minh tràn đầy hưng phấn mà nhìn cậu bé.
Làm chuyện xấu sao, cậu nhóc vô cùng tình nguyện.
“Anh dự định phá hư thế nào?”
Dương Tùy Ý tiến đến bên tai cậu nhóc nói nhỏ mấy câu.
Sau khi Lục Minh nghe xong thì có hơi kinh ngạc mà nhìn cậu bé: “Cái này, như vậy thật sự được sao? Lỡ sơ sót một cái thì sẽ phải hủy toàn bộ khách sạn.”
“Sợ cái gì, khách sạn này là sản nghiệp của Lục thị, bị hủy thì nhiều lắm là bị mắng hai câu phá hoại, cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là phải giải cứu cậu của chúng ta.”
Lục Minh cắn răng, quyết định chắc chắn rồi gật đầu đồng ý.
Mười lăm phút sau.
Người chủ trì tuyên bố lễ đính hôn chính thức bắt đầu.
Nhóm khách mời đang tụ lại với nhau nói chuyện đã tự động dừng lại, tất cả đều đi về phía lễ đài.
Ra sân đầu tiên là phụ huynh của nhà trai.
Bố Thẩm đứng trên lễ đài nói vài lời khách sáo, tiếp đó là lấy thân phận bố của chú rể đưa lời chúc phúc cho đôi tân nhân.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đúng lúc này, loa trong phòng tiệc đột nhiên vang lên.
“Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, tầng ba của khách sạn xảy ra hỏa hoạn có xu thế cực lớn, đang nhanh chóng lan lên phía trên, mong tất cả khách mời ở những tầng phía trên hãy lập tức ngừng lại các hoạt động tiệc tùng, nhanh chóng rút lui ra ngoài theo lối đi an toàn, nhanh chóng rút lui.”
Sau ba giây im lặng, toàn bộ sảnh yến hội đều như ong vỡ tổ.
Những người cách gần cửa sổ sát đất thì nhao nhao vọt tới nhìn xuống dưới, chỉ thấy đám cháy cực lớn đang cháy bừng lên ở tầng ba, ngọn lửa lớn đến nỗi phun ra từ cửa sổ khách sạn, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
“Trời ạ, đúng là đã xảy ra hỏa hoạn, dựa theo xu thế này thì không đến vài phút sẽ lan đến tầng sáu.”
“Đúng đúng đúng, thế lửa rất lớn, rất lớn, mọi người nhanh chóng rút lui, nhanh chóng rút lui đi!”
“Lễ đính hôn này đừng cử hành hôm nay nữa, mọi người cũng đừng xem nữa, nhanh chóng rút lui giữ mạng đi thôi!”
Chỉ trong thoáng chốc, cả sảnh tiệc đã loạn cào cào.
Tất cả khách mời đều chen vào lối đi an toàn.
Cố Ngọc Hiểu không cam lòng.
Cô ta rất không cam lòng.
Thật vất vả mới bức ép Thẩm Thành đồng ý tổ chức lễ đính hôn, bây giờ khách mời đã đến đầy cả sảnh đường, chỉ chờ bọ họ trao đổi tín vật cho nhau là xem như kết thúc buổi lễ.
Thế nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện này, là ai ác tâm như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.