Chương trước
Chương sau
Lạc Hồ híp mắt, quan sát cậu bé một hồi lâu mới nở nụ cười nhẹ. Thằng ranh con khốn kiếp này không hổ là con của anh ta, tuổi còn nhỏ nhưng gan lại rất lớn. Dù bị nhốt ở đây nhưng chẳng hề sợ hãi chút nào, trái lại còn có thể gân cổ lên hô to gọi nhỏ với anh ta. Thú vị đấy.
Hình như anh ta cũng không phải không thể nào chấp nhận chuyện bất chợt tòi ra thêm một đứa con trai thế này. Nếu anh ta cần có một người thừa kế, vậy thằng nhãi ranh này là sự lựa chọn không thể tốt hơn.
“Những người đang đứng bên ngoài kia muốn giết con đó, con thật sự không sợ?”
Thằng nhãi kia chép miệng, trong giọng nói lộ ra chút không kiên nhẫn: “Sợ thì có ích gì? Nếu tôi sợ, bọn họ sẽ buông tha cho tôi sao? Tôi không phải đứa trẻ lên ba, tôi không có khờ như vậy.”
“…” Tầm mắt của Lạc Hồ dời đi, rơi xuống người Hải Cẩn.
Cô hai Hải khẽ cười ngượng ngùng, toét miệng nói: “Chào anh rể.”
“…”
Im lặng một chốc, Lạc Hồ hỏi thử một câu: “Trước kia tôi thật sự thích chị của nhóc à?”
Hả… chuyện gì đây?
Anh ta có thích chị của cô bé hay không, trong lòng anh ta không biết sao?
Dường như Lạc Hồ đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ta giải thích: “Tôi bị mất trí nhớ, việc xảy ra sáu năm trước đã quên sạch bách không còn một mảnh, là việc đã làm chị cô lớn bụng đó.”

Mất trí nhớ? Trên mặt Hải Cẩn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thì ra là vậy. Em nói mà, người đàn ông có thể khiến chị em nguyện chung thủy một lòng sao có thể vô duyên vô cớ bỏ rơi chị ấy được. Ừm, nói thế nào nhỉ, nếu anh đã động vào chị em, hơn nữa còn để cho chị em mang thai đứa con của anh, vậy em nghĩ chắc chắn là anh thích chị ấy. Ngược lại, nếu anh không thích chị em, thật sự chỉ muốn lợi dụng chị ấy mà thôi, vậy tám mươi phần trăm anh sẽ không lăn giường với chị ấy. Cho dù có lăn giường, vậy cơ bản sẽ không để chị ấy có cơ hội mang thai.”
Lạc Hồ nghĩ ngợi, rồi gật gù nói: “Ừ, nhóc nói có lý đấy. Chắc là tôi có thích chị nhóc thật.”
Hả… cứ vậy là đã giải quyết xong rồi?
Tầm mắt Lạc Hồ lại dừng trên người cậu con trai, trầm giọng nói: “Con ở đây đợi mấy ngày, bố sẽ nghĩ cách cứu con ra. Nhớ kỹ đừng có mà lộn xộn, hiểu chưa?”
Thằng nhãi kia mấp máy khóe miệng, tựa như muốn nói điều gì. Nhưng sau một hồi lâu, cuối cùng vẫn chẳng phun ra chữ nào.
Lạc Hồ không dừng lại quá lâu, lập tức xoay người cất bước ra ngoài.
Hải Cẩn thấy thế, vội vàng mở miệng hô: “Anh rể, chị của em là một cô gái tốt. Chị ấy vì anh mà cãi lời bố em, bị bố em trục xuất khỏi gia môn, còn bị gạch tên khỏi gia phả nữa. Nhưng chị ấy chẳng có lấy nửa lời oán hận. Cho dù anh đã bỏ rơi chị ấy, cho dù xung quanh có muôn vàn lời chê cười, nhạo báng, chị ấy vẫn lựa chọn sinh ra Bé Dương. Một người con gái thủy chung son sắt như vậy, trên đời này còn rất ít đó.”
“…”
… Ở nhà cũ nhà họ Lâm, trong vườn hoa, Hải Vy đang ngồi ngơ ngẩn bên cạnh bồn hoa.

Lâm Thanh thong thả bước tới, vươn tay vỗ vỗ bờ vai cô ta, nói khẽ: “Còn đang lo lắng cho bé Dương sao? Cô yên tâm đi, nhị trưởng lão sẽ không làm gì cậu bé đâu. Họ biết rõ nếu cậu nhóc chết trên tay bọn họ, họ sẽ không thể chạy thoát khỏi Hải Thành.”
Hải Vy động đậy khóe miệng cứng đờ, ủ rũ nói: “Nhưng nhị trưởng lão đã biết bé Dương là con của Lạc Hồ, tôi lo lắng ông ta vì lợi ích cá nhân mà làm bé Dương bị thương.”
Lâm Thanh lắc đầu: “Tôi không nghĩ thế. Việc nhị trưởng lão biết Bé Dương là con trai của Lạc Hồ có lẽ vô hình trung đã tăng thêm một tầng bảo vệ cho Bé Dương. Chờ tới lúc nhị trưởng lão lấy được thứ ông ta muốn từ tay Lạc Hồ, ông ta sẽ thả Bé Dương ra thôi. Bằng không Lạc Hồ sẽ dốc hết sức công kích gia tộc Hải Nhân, khiến gia tộc Hải Nhân vừa mới khôi phục nguyên khí lại bị tan rã một lần nữa.”
“Nếu anh ta không ra tay thì sao?” Hải Vy ngửa đầu nhìn anh, nức nở: “Nếu anh ta tỏ vẻ thờ ơ, ắt sẽ chọc giận nhị trưởng lão.
Đến lúc đó Bé Dương chỉ còn lại con đường chết.”
“Sẽ không, bởi vì Lạc Hồ đã khởi hành tới thôn Độ Giả đàm phán với nhị trưởng lão. Tôi tin chỉ lát nữa sẽ có kết quả ngay thôi, cô đừng bi quan quá như vậy.”
Hải Vy tựa như quả bóng xì hơi, cả người mềm nhũn dựa vào cây cột: “Hy vọng thế. Tôi rất sợ nhị trưởng lão sẽ chó cùng rứt giậu, lấy Bé Dương ra khai đao.”
Lâm Thanh vừa chuẩn bị mở miệng khuyên thì đúng lúc này, điện thoại trong tay anh ta vang lên.
Liếc mắt nhìn, hóa ra là cuộc gọi của trinh thám mà anh ta sai ra ngoài điều tra tung tích của Trần Uyên.
“Sao thế, có phải có phát hiện gì mới không?”
“Ông Lâm, chúng tôi đã điều tra được hành tung của cô Trần. Bây giờ cô ấy đang ở trên đảo Bali, sau đó tới một bệnh viện phụ sản trên đảo để làm kiểm tra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.