Nếu trên thế giới này mất đi một người phụ nữ tên là Lạc Hà thì cuộc đời của anh ta còn ý nghĩa gì nữa?
Còn không bằng tự tay giết chết Tô Yến, sau đó ba người bọn họ cùng xuống địa ngục gặp đứa nhỏ.
“Tôi vẫn giữ câu nói đó, trước khi chưa có có bằng chứng chứng minh tất cả mọi thứ là do cô ta làm, không ai có thể động đến cô ta, Lạc Hà, cô là một người thông minh, nên biết tiến lui như thế nào.”
Lạc Hà cười thê lương, chậm rãi buông lỏng cán dao.
Cô ta thua rồi, thua trước người nhớ thương tình cũ Nam Kiên.
Cho dù người đàn ông này biết rằng tất cả mọi thứ có thể là do Tô Yến làm ra nhưng vẫn cố chấp muốn tìm bằng chứng.
Đây không phải là niệm tình cũ thì là gì?
Nếu là người khác, khi anh ta biết con trai mình chết thảm trong tay kẻ khác, cô ta nghĩ anh ta sẽ không chút do dự mà đâm chết đối phương.
Cái gọi là bằng chứng chẳng qua chỉ là cái cớ mà anh ta đang tìm kiếm để Tô Yến thoát tội mà thôi.
“Nam Kiên, tôi sai rồi, sai ở chỗ đã quá ngốc nghếch, tưởng rằng anh sẽ trả thù cho con. Tôi còn nghĩ rằng cho dù anh có nhớ thương tình cũ, không muốn ra tay thì ít nhất cũng sẽ không ngăn cản tôi báo thù. Nhưng bây giờ thì sao, hiện thực tát bôm bốp vào mặt tôi, đứa con đó cuối cùng thì cũng chỉ là một vết thương giày vò tâm can trong tim tôi, không liên quan gì đến anh. Hữu Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067582/chuong-523.html