Chương trước
Chương sau
Nói xong, một tay ông ta nắm tay Lục Minh, một tay bế Tùy Tâm đi về phía thư phòng.
Nhìn theo ba ông cháu rời đi, Dương Tâm và bà Lục cùng ngồi xuống sofa.
“Bác nghe nói cháu mang thai rồi?” Ngữ khí của bà Lục vô cùng bình thản nói.
Khóe môi Dương Tâm hơi cong lên thành nụ cười: “Bác không nghe nhầm đâu, cháu thật sự mang thai rồi. Có điều vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc có giữ lại hay không.”
“Tại sao lại không giữ?” Bà Lục nhíu mày nói: “Không phải tình cảm của cháu và Gia Bách sâu nặng như biển hay sao, tại sao lại không cần đứa nhỏ này? Làm người con dâu nhà họ Lục, vì nhà họ Lục khai chi tán diệp là chuyện cháu nên làm chứ. Nhớ năm xưa tôi đã sinh ba đứa.”
Dương Tâm chớp chớp mắt, cười như không cười nói: “Một thai này của cháu cũng có thể sinh cho bác ba đứa. Như vậy không tính là đã khai chi tán diệp cho nhà họ Lục hay sao?”
Bà Lục nghe vậy nghẹn lời.
Bà ta không biết nên nói gì đáp lại.
Im lặng một lúc, bà ta đặc giọng nói: “Bác hy vọng cháu có thể giữ lại đứa con này. Nếu như cháu không muốn nuôi thì giao đứa bé cho chúng ta, vợ chồng cháu vẫn có thể sống trong thế giới của hai người.”
Trong ánh mắt Dương Tâm lóe lên một tia gian xảo, trêu đùa nói: “Bây giờ thế giới bên ngoài nói cháu lớn lên giống như tình địch Lâm Vũ Loan của bác. Nếu như cháu thật sự là con gái của người này, con trai bác kết hôn với cháu, vậy bác còn không phải tức chết hay sao?”
Sắc mặt bà Lục u ám.
Cái con bé này, thật sự là cái hay thì không nói, nói toàn cái dở.
Vốn dĩ bà ta đã chuẩn bị chủ động không để ý tới thân thế của cô, mà ngược lại cô thì hay rồi, còn mỏi mắt trông ngóng nhắc nhở bà ta.
“Cháu và Thẩm Thanh Vi không giống nhau. Tính cách cô gái kia quá nhu hòa mềm mỏng, trông có vẻ hơi giả tạo, rõ ràng là một người bề ngoài trong sáng nhưng lại có dã tâm đen tối, bác rất không thích.
Mà cháu thì khác, tính tình lạnh nhạt, không ham muốn không đòi hỏi gì. Nếu như thật sự phải để bác chọn một trong hai người các cháu, bác tình nguyện chọn cháu.”
“…”
“Bớt lấy những lời kia để khích bác bác đi. Bác chỉ hỏi cháu một câu thôi, cháu có thể giữ lại đứa bé này không?”
Dương Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô đã định sinh đứa bé này ra.
Bào thai này đã chứng kiến ​​tình yêu từng chút một của cô và lục Gia Bách, nó là kết tinh của tình yêu của bọn họ. Làm sao cô có thể nỡ lòng từ bỏ nó?
Dù rằng không biết điều gì sẽ xảy ra trong lần mang thai tiếp theo đây, liệu bệnh trầm cảm của cô có thể khống chế được hay không.
Nhưng giờ này phút này cô rất muốn giữ lại đứa trẻ này.
“Bảy năm trước cháu mang thai ba đứa cũng có thể cắn răng sinh ra được, hiện giờ chỉ có một đứa, dường như cháu cũng không có lý do gì để từ bỏ nó. Bác yên tâm đi, đứa nhỏ sẽ ra đời bình an.”
Bà Lục tựa hồ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Trên cả đường đi tới đây, bà ta vẫn luôn cảm thấy bất an thấp thỏm, sợ rằng Dương Tâm không nghe lời an ủi khuyên giải của bà, một lòng muốn xóa sạch đứa bé.
“Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt rồi. Cháu thương lượng với Gia Bách xem xem là sinh bé ra rồi mới kết hôn hay là kết hôn rồi mới sinh đứa bé, các bác cũng tiện sắp xếp ổn thỏa.”
Kết hôn?
Dương Tâm hơi nheo mắt lại.
Vấn đề này cô còn chưa từng nghĩ tới nữa.
Đối với những người phụ nữ khác, có lẽ danh phận là thứ quan trọng nhất, nhưng mà cô lại không để tâm đến nó.
Bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sống dựa vào đàn ông.
“Vâng, khi nào có thời gian rảnh cháu sẽ thương lượng với anh ấy xem anh nói thế nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.