Chương trước
Chương sau
Con ngươi Lục Gia Bách run lên, từ từ siết chặt điện thoại trong tay.
Anh có thể nghe ra được chuyện không bình thường trong giọng nói của cô.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao chỉ mang thai thôi nhưng lại là chuyện mất mạng? Rốt cuộc cô ấy đã trải qua chuyện không vui gì?”
Anh vừa hỏi như thế, Trần Uyên ở đầu bên kia điện thoại lại trầm mặc một lát.
Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới khẽ thở dài: “Tôi quên mất, anh không có mặt trong quãng thời gian mang thai bảy năm trước của Dương Tâm.”
Lời này giống như một con dao đâm vào lồng ngực Lục Gia Bách.
Đó là một hồi tiếc nuối.
Năm đó cô mang thai ba đứa nhỏ, chắc hẳn rất khổ cực, vậy mà anh lại không ở bên cạnh bầu bạn cùng cô.
“Nói cho tôi biết với, rốt cuộc cô ấy đã trải qua chuyện gì.”
“Năm đó cô ấy chưa kết hôn mà có thai, bị bố cô ấy đuổi ra khỏi nhà, phải hứng chịu vô số chỉ trích mắng chửi, lại thêm bệnh tình của bà cô ấy chuyển biến xấu, sống chết chưa định. Mỗi ngày cô ấy đều ở dưới những áp lực kinh khủng đó, dần dần bị trầm cảm.”
“Tôi đã từng mời chuyên gia điều trị cho cô ấy, mặc dù có chút hiệu quả, để cho cô ấy có thể chống đỡ qua thời kỳ mang thai, nhưng cả quá trình mang thai vẫn trở thành bóng đen tâm lý của cô ấy.”
Lục Gia Bách nắm chặt điện thoại.
Anh không biết những chuyện đó.
Nếu như anh biết…
Nghĩ đến đây, anh bất đắc dĩ cười khổ.
Lúc mình biết chuyện có khả năng cô ấy đã mang thai rồi, cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi gì.
Mặc dù đây là kết quả do mấy đứa nhỏ trêu đùa mà ra, nhưng anh cũng không thể đi trách mắng mấy đứa nhỏ được.
“Là lỗi của tôi, tôi nên biết điểm dừng, không nên để cô ấy lại có thai một lần nữa. Vậy… có thể để sinh non không?”
Trần Uyên lại thở dài hai tiếng, lo lắng nói: “Cứ chờ thêm đã, nói không chừng Dương Tâm có thể nghĩ thông. Thai nhi ở trong bụng cô ấy, nếu như cô ấy không đồng ý, vậy thì phẫu thuật sinh non cũng không thể tiến hành được đúng không?”
Nói xong, cô còn nghĩ rồi nói: “Ở đây tôi còn giữ phương thức liên lạc với chuyên gia tâm lý năm đó chữa trầm cảm cho cô ấy, anh có cần không?”
“Có, phiền cô gửi cho tôi.”
“Ừ.”

Thôn Độ Giả.
Trong phòng.
Hải Cẩn đang cùng Bé Dương ngồi xem đua xe trực tiếp.
Vào lúc Dương Tâm cầm microphone thừa nhận mình là Lai Chiến, cô ta nhảy bật lên khỏi sô pha.
“Trời má, trước giờ sư phụ chưa từng nói với tôi cô ấy là Lai Chiến, aaaaaaaaaa. Cô ấy hóa ra là Lai Chiến, thần xe Lai Chiến.”
Cậu chủ Dương liếc cô ấy một cái, hừ hừ nói: “Nói như thể cô biết thân phận đại lão của cô ấy vậy. Chắc hẳn trừ biết cô ấy là bậc thầy có tiếng Huyền Sương thì những thứ khác cô cũng không biết đâu nhỉ?”
Hải Cẩn giơ tay ra bốp một phát vào sau ót cậu, tức giận nói: “Nhóc con hỗn láo này, tôi là dì nhỏ của cậu đó, dì ruột đó, có thể đừng có mà phá đám tôi được không?”
Cậu nhóc nhảy thoát khỏi sô pha, sau bước đến phía trước cửa sổ, liếc mắt nhìn một chút, cau mày nói: “Mấy ngày này đề phòng càng thêm nghiêm ngặt, chúng ta muốn chạy ra ngoài e là khó càng thêm khó rồi.”
Anh cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng để dò hỏi, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng anh mang theo sự run rẩy.
Dù đã có ba đứa con, nhưng khi anh biết điều đó thì chúng đã được sinh ra, anh không có cách nào cảm nhận được niềm vui sướng khi biết mình sắp được làm bố.
Có lẽ cuối cùng đứa trẻ này cũng không thể giữ được là bởi vì anh không muốn người phụ nữ của mình chịu khổ.
Nhưng khi biết tin cô có thai, anh vẫn không khỏi vui mừng.
Đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, chứng kiến sự hợp lại của họ.
Dương Tâm dường như đã nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng anh, trong lòng không khỏi thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.