Sau đó, tiếng quần áo bị xé toạc.
Động tác của họ rất nhanh, hoàn toàn không đùa giỡn với ý tứ của cô, đi thẳng vào chủ đề. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp theo, bên tai vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Nhiễm chỉ cảm thấy sức nặng trên người không còn nữa.
Một giây sau, cô bị người ta kéo lên, đầu dựa vào vòng tay rộng lớn.!Mùi hương này, thật sự rất quen thuộc với cô ta.
Cô ta xé vải ra khỏi miệng của mình và run rầy hỏi: “Hoắc, Hoắc Tư, là, là anh sao?”
Một tiếng thở dài phát ra từ đỉnh đầu.
“Cũng may tôi phái người âm thầm bảo vệ cô, bằng không tối nay cô đã bị hai tên cặn bại này làm huỷ hoại.”
Người phụ nữ dựa trong vòng tay anh bắt đầu kịch liệt run rẫy sau khi nghe được câu này.
“Mẹ kiếp.”
Hoắc Tư không thể không tát mình: “Nhìn cái miệng rách rách này của tôi, thật là khó xử, cô đừng sợ, họ sẽ không chạm vào cô được nữa.”
“Hu hu…”
Diệp Nhiễm dựa vào trong lòng anh ta gào khóc. Hoắc Tư không lên tiếng an ủi, phụ nữ gặp phải loại chuyện này, cảm xúc khó tránh khỏi sẽ sụp đổ, để cho cô ta khóc một chút cũng là tốt.
Hoắc Tư ôm cô ta ra khỏi chỗ đó, sau đấy nói với một số thuộc hạ của mình: “Đánh chết mấy tên cặn bã này, sau đó cạy miệng của chúng và hỏi của chúng ai là người muốn làm nhục người phụ nữ của tôi.”
“Rõ”
Hoắc Tư không nói nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067458/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.