Quả nhiên, có thằng nhóc này, mẹ cậu không còn yêu cậu nữa.
Một kim vừa nãy cũng đâu có đâm chết thằng nhóc kia chứ? Mẹ kiếp!
Dương Tâm không thèm để ý đến đôi mắt nhỏ buồn bã của cậu bé, sải bước đến bên giường, vươn tay đem cậu chủ Lục ôm vào trong lòng.
“Làm sao thế?”
Lục Minh không nói.!Bác sĩ bên cạnh nói: “Cậu chủ Dương vừa nãy giật cây kim của tôi, cắm thẳng vào mạch máu của cậu chủ Lục. Có thể đau, nhưng cô yên tâm là kim đã vào mạch máu rồi.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Lục Gia Bách chào Dương Tùy Ý rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Dương Tâm ôm chặt con trai, như ôm cả thế giới vào lòng.
Cô có chút nghẹn ngào nói: “Minh Minh, thực xin lỗi, là mẹ vô dụng, là do mẹ bắt tài, đánh mắt con.”
Cậu bé mỉm cười, nép vào vòng tay mẹ, bộ dạng vô cùng hạnh phúc.
“Không sao đâu, con ở nhà họ Lục được hưởng phúc mà mẹ, cũng không phải là bị ném vào đâu đó chịu ngược đãi, phải làm ăn xin ăn mày gì cả, mẹ tự trách cái gì chứ?”
Dương Tâm trong lòng thấy ám áp.
Các con của cô đều rất hiểu chuyện, chúng đều biết cách an ủi mẹ mình.
“Mẹ ơi, con là anh cả đúng không? Dương Tùy Ý phải gọi con là anh trai đúng không mẹ?”
“Phụt”
Dương Tâm không kìm được, trực tiếp cười ra tiếng.
Đoán được ý đồ của cậu bé, cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, con là anh cả, cho dù không phải đi nữa, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067413/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.