Chương trước
Chương sau
Ở trước mặt đích nữ của Thẩm thị này, cô ta tuy rằng không có cảm giác ưu việt gì, nhưng cũng không thể mắt đi khí thế.
“Những câu khách sáo thì cô đừng nói nhiều, tôi không có thời gian để lắng nghe, nói về mục đích của cô mời tôi ra đây đi.” Thẩm Thanh Vi cũng dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi: “Cô có muốn Dương Tâm chết không?”
Phó Linh Ngọc sửng sốt, cô ta suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu được ý cô ta rồi.
Muốn nói ai là người trông mong Dương Tâm chết nhất, thì cô gái này là người đầu tiên rồi.
Không vì cái gì khác, chỉ mình Lục Gia Bách thôi cũng đủ đề khiến cô ta phát điên rồi.
Mà một khi một người phụ nữ phát điên lên, thì còn đáng sợ hơn người bệnh thần kinh nữa.!“Cô Thẩm hẹn tôi đi ra là định hợp tác với tôi sao?”
Thẩm Thanh Vi nhếch môi cười: “Nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái, không sai, tôi đúng là tới để hợp tác với cô Phó đây, mà người mắc nối tôi tìm đến cô chính là người chị em tốt của cô, Cố Ngọc Hiểu.”
“Có chút thú vị đáy.” Phó Linh Ngọc lập tức ngồi thẳng người, hỏi: “Cô có biện pháp đối phó Dương Tâm sao?”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Thẩm Thanh Vi cười nói: “Nếu không phải không có cách nào, hôm nay tôi cũng sẽ không tới đây làm phiền cô Phó.”
“Được, vậy cô nói đi. Nếu tôi tán thành phương pháp của cô, chúng ta sẽ hợp tác. Nhưng nếu tôi không đồng ý, cô cũng đừng mơ có ý định gì. Mặc dù nhà họ Thẩm là một gia tộc có tiếng ở Lâm An, nhưng Phó thị cũng không phải nơi cô có thể tùy tiện hợp tác.”
Thẩm Thanh Vi cười một tiếng, không phản bác câu nào, cho cô ta chút cảm giác ưu việt.
Cô Phó này đã quen với việc được cung phụng, chưa chịu nhiều khổ cực bao giờ, chỉ cần nịnh nọt một chút là sẽ vô cùng đắc ý, sau đó tùy ý quyết định.
“Lần này Dương Tâm sẽ tham gia tranh tài cuộc thi Hoa Hạ, mà anh cả của cô lại toàn quyền phụ trách việc này. Nói cách khác, hai người bọn họ nhất định sẽ phải cùng nhau thảo luận, trao đổi. Cô Phó, cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, chẳng lẽ cô không muốn bắt lấy sao?”
Phó Linh Ngọc hơi nheo mắt lại, cau mày nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Cô có ý gì thì nói rõ một lần cho xong, đừng nói một nửa rồi dừng lại, tôi không hơi đâu mà suy đoán ra được.”
Trong lòng Thẩm Thanh Vi thầm chế nhạo.
Với cái đầu óc này mà đòi đấu với Dương Tâm?
Chỉ cần một hiệp đầu thôi đã đủ để người phụ nữ kia giết chết cô ta trong nháy mắt.
“Trong máy tính của anh cả cô nhất định sẽ có mã nguồn riêng do Dương Tâm biên soạn, chỉ cần cô trộm được, sau đó tiết lộ cho những thí sinh dự thi khác, để cho…”
Cô ta chưa kịp nói xong, Phó Linh Ngọc đã đột nhiên giơ tay lên chặn lại.
Cô ta rốt cuộc cũng hiểu ý của Thẩm Thanh Vi.
“Cô thật sự coi ta là kẻ ngốc sao? Còn phải giải thích cặn kẽ như vậy?”
“…” Trong lòng Thẩm Thanh Vi càng thêm giễu cợt.
Bên trong phòng ngủ.
Bầu trời dần tối, một chút ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa số sát đất, thắp lên trong căn phòng một màu đỏ rực lửa.
Trần Uyên từ từ mở mắt ra, sau một hồi mơ hồ, ý thức của cô cũng từ từ trở lại.
Cô theo bản năng muốn ngồi dậy.
Nhưng vừa mới cử động, chân tay liền cảm thấy mềm nhữn vô lực.
Một cơn đau chảy nước mắt truyền đến ở giữa hai chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.