Nghe giọng nói đó…
Có vẻ như…
Cô trở nên hứng thú ngay lập tức, và chạm vào tường để di chuyển đến vị trí phát ra âm thanh.
Khi khoảng cách càng lúc càng gần, giọng nói càng ngày càng rõ ràng.
Mẹ kiếp! Dâng trào như vậy sao?
Chơi trận địa nơi công cộng, cả hai người đều rất tàn nhẫn.
Ngay khi cô định tiến lại gần, một bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, cô trong vô thức phòng bị, nhưng bên kia đã siết chặt nắm đấm của cô ngay khi cô vung tay ra.
Một giây tiếp theo, cô bị kéo vào một cái phòng rộng.
“Suyt, là anh.”
Dương Tâm suýt nữa khóc.
Chính vì anh mà cô cảm thầy nguy hiểm, não cô căng thẳng.
Nếu như để người đàn ông biết được cô đang ở đây để xem bộ phim người đóng, còn không…
“Ừm, chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Cô hạ giọng.
Lục Gia Bách nhướng mày và thì thầm bên tai cô “Xem trận chiến trên thực địa của người khác thật thích thú, nếu không phải anh lôi em lại, em định lên trên đó xem đúng không, sao nào, không nhẫn nại được nữa à?” Dương Tâm trợn mắt, nghiến răng nghiền lợi nói: “Hoàn toàn là trùng hợp. Em chỉ vô tình đụng phải bọn họ, ặc, chúng ta vẫn là rút lui thôi.”
Cô thực sự sợ nghe nhiều âm thanh râm ran quá, bọn chó má đó phía sau không thể kiểm soát được bản thân.!Lục Gia Bách dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trầm mặc cười: “Rút cái gì, phương diện này chúng ta đều không thạo, vừa hay chúng ta vừa có thể học hỏi kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067371/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.