Phía sau anh ta, nhiều người kích động đã bật dậy khỏi ghế một cách hào hứng.
Về cơ bản, họ đều là những siêu sao hạng nhát nổi tiếng quốc tế nhờ góp mặt trong những tác phẩm của Như Mộng.
Những người còn lại sẽ, có lẽ là những người hâm mộ sách của Như Mộng.
Tất cả mọi người đều rất mong đợi, chờ đợi để được nhìn thấy dung nhan thật sự của đại thần. Lục Gia Bách ngồi ở khu vực VIP cau mày trong tiềm thức.
Nhà văn nỗi tiếng Như Mộng đã đến Hải Thành sao?
Lại còn chuẩn bị xuất hiện tại lễ trao giải Oscar tối nay?
Tại sao anh ấy không biết điều này?
Trong nhất thời, anh ấy cũng bắt đầu thầy hứng thú với nhà văn bí ẩn này.
Có chút thú vị đó!
Hướng góc đông nam, Diệp Nhiễm, người vừa nhận cúp nữ hoàng điện ảnh, giơ tay chọc vào cánh tay của Dương Tâm, mỉm cười: “Mọi người đều đang đợi cô lên sân khấu, cô còn ngồi đây làm gì, nhanh lên sân khấu đi.”
Dương Tâm nhướng mày: “Sao cô biết đó là tôi?”
Diệp Nhiễm mím môi cười: “Cô giáo nồi tiếng Huyền Sương là cô, người bác sĩ vô danh là cô, tại sao cô lại không thể là nhà văn nỗi tiếng Như Mộng này? Đổi lại là người khác tôi vẫn không tin được, nhưng nếu là cô, tôi nghĩ mọi người ở đây sẽ bị thuyết phục.”!Thật là một người phụ nữ thông minh.
Dương Tâm liếc nhìn cô ta và nói đùa: “Anh chàng Hoắc Tư này có tầm nhìn tốt, có con mắt tinh tường.”
Nghe cô ấy nhắc đến Hoắc Tư, nụ cười trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067369/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.