“Hả?”
Diệp Nhiễm có chút nghi ngờ nhìn cô “Vừa nãy cô Dương nói cái gì? Tôi nghe không rõ.”
Dương Tâm nhướng mày nở nụ cười, không trả lời mà hỏi lại: “Cô rất muốn giành được giải thưởng nữ hoàng điện ảnh Oscar này sao? Theo tôi thầy những thứ này đều là vật ngoài thân không cần quá mức mà cố chấp.
Tôi mấy năm qua đạt được vô số giải thường, nhưng chưa bao giờ tự mình lên nhận giải bao giờ, bởi vì tôi cảm thấy những thứ này đều là hoa không có quả, không cần thiết để chúng trở thành quan điểm chính trong cuộc đời.” “Cô Dương quả là độ lượng.” Diệp Nhiễm không khỏi ca ngợi.
Sau khi yên lặng một lúc, than thở: “Thực ra tôi cũng không phải là muốn đoạt bằng được giải thưởng nữ hoàng điện ảnh Oscar lần này, truyền hình toàn cầu ban bồ lên tiếng rõ ràng, ai có thể nhận được giải thưởng nữ hoàng điện ảnh năm này thì người đó có thể nhận được vai nữ chính của tác phẩm “Thời gian xuyên không”
Tôi là người mê sách của đại thần Như Mộng, rất yêu thích tác phẩm của anh (cô) ta, nếu như có thể tham gia diễn nhân vật dưới ngòi bút của anh ta, đây chính là một đoạn du lịch đặc sắc nhất trong đời tôi.
“Như Mộng à…” Dương Tâm kéo dài âm cuối, cười nói: “Những thứ khác tôi không thể giúp cô. Cái này nói không chừng thực sự có thể, được rồi, tôi nhớ rồi.”
“Á?” Diệp Nhiễm kinh ngạc nhìn cô: “Cô Dương, ý của cô là?”
“Không có gì.” Dương Tâm giơ ly rượu lên cụng ly với cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067366/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.