Cô mặt đầy kinh ngạc nhìn học trò.
Có lẽ không ngờ cô ta sẽ nói ra những lời như thế này.
“Huyền Cẩn, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?”
Huyền Cẩn cười lớn lên, lại bắt đầu khóc ô ô lên: “Ai? Cô giáo sao? Cô cũng xứng đáng làm cô giáo của tôi sao? Bề ngoài nhìn vào thì đều là nghĩ cho tôi, sau lưng thì lại đâm tôi một nhát, Dương Tâm, cô không xứng đáng làm cô giáo.” Dương Tâm đứng lên, lạnh lùng nói: “Xem ra cô thật sự uống say rồi, tôi dẫn cô đi tỉnh rượu, đợi khi nào cô tỉnh thì chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Tôi không say, không say.” Cô nhóc điên cuồng mà rít gào về phía cô: “Tôi hỏi cô, có phải là ép buộc để cho Thẩm Thành đem vợ chưa cưới của anh ta đến thành phố Hải Hà không?”
Dương Tâm không lên tiếng.
Huyền Cần lập tức kích động lên, giận dữ hét: “Cô nói đi, có phải là cô bảo Thẩm Thành đưa vợ chưa cưới của anh ta đến thành phố Hải Hà không?”
Dương Tâm hơi ngoảnh mặt lại, than thở nói: “Là tôi, là tôi mời anh Thẩm hẹn vợ chưa cưới của anh ta đến thành phố Hải Hà, bởi vì tôi biết hai người sẽ không thể đi cùng nhau được, vì thế…”
“Đủ rồi.” Cô nhóc gào thét cắt đứt lời của cô: “Tôi vốn cho rằng đây là kế ly gián của người phụ nữ Thẩm Thanh Vi kia, không ngờ đúng thật là cô.
Tôi và Thẩm Thành vì sao lại không thể đi cùng nhau được, cũng bởi vì tôi là con gái của gia tộc Hải Nhân sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067364/chuong-305.html